Tiên Nghịch

Vương Lâm ngồi ở bên con đường nhỏ trong thôn, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm. Do từ bé thân thể hắn gầy yếu, cha của hắn sợ nuôi không được nên dựa theo tập tục mà gọi hắn theo tên mụ là Thiết Trụ.

Vương thị gia tộc ở trong mấy thôn trang xung quanh cũng xem như danh gia, tổ tiên xuất thân thợ mộc, nhất là ở thị trấn, Vương thị gia tộc cũng coi như rất có danh tiếng, có được mấy cửa hiệu chuyên môn bán sản phẩm gỗ.

Cha của Vương Lâm là con của vợ lẽ nên không được phép tiếp quản việc quan trọng của gia tộc, sau khi thành hôn phải rời khỏi thị trấn, tới định cư tại thôn trang này.

Bởi vì cha của Vương Lâm có tay nghề thợ mộc tinh xảo, nên gia cảnh nhà Vương Lâm cũng coi như khá giả, ăn mặc không lo, ở trong thôn cũng được nhiều người tôn kính.

Vương Lâm từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, thích đọc sách, biết suy nghĩ, hầu như được tất cả mọi người trong toàn thôn công nhận là thần đồng.

Cha của hắn mỗi lần nghe thấy người ta khen ngợi hắn, nếp nhăn trên mặt liền giãn ra, nở một nụ cười thoải mái. Mẹ của hắn cũng rất quan tâm đến hắn. Có thể nói từ nhỏ đến lớn, Vương Lâm đều sinh hoạt trong sự yêu thương của cha mẹ. Hắn biết cha mẹ kỳ vọng ở hắn rất cao, đứa trẻ nhà khác ở tuổi hắn đều đã ra đồng làm nông kiếm sống rồi, nhưng hắn lại được ở nhà đọc sách.

Đọc sách nhiều, đầu óc tự nhiên cũng sẽ được mở mang, đối với thế giới bên ngoài thôn, hắn tràn ngập tò mò. Ngẩng đầu nhìn phía cuối con đường nhỏ, hắn thở dài một tiếng, rồi khép sách trong tay lại, đứng dậy đi về nhà.

Cha của Vương Lâm đang ngồi ở trong sân, trong tay cầm tẩu thuốc, sau khi hút thật sâu một hơi liền nói với Vương Lâm vừa đẩy cửa đi vào: “Thiết Trụ, đọc sách được nhiều chưa?”

Thấy Vương Lâm ứng phó vài câu, cha của hắn bèn gõ gõ tẩu thuốc rồi đứng dậy nói: “Thiết Trụ à, ngươi phải đọc sách chăm chỉ vào, sang năm là kỳ thi lớn trong huyện, sau này ngươi có tiền đồ hay không thì phải xem lần này rồi, nhưng đừng giống ta, cả đời này vẫn ở lại trong thôn, ôi.”

“Được rồi, ông ngày nào cũng cằn nhằn, phải nói như ta đây này: Thiết Trụ nhà chúng ta nhất định có thể thi đỗ.”

Nói xong mẹ của Vương Lâm bưng đồ ăn đặt ở trên bàn trong sân, sau đó gọi cha con hai người bọn họ lại ăn cơm.

Vương Lâm ôi một tiếng, sau đó ngồi xuống tùy tiện ăn vài miếng, mẹ của hắn từ ái nhìn con trai, đem vài miếng thịt gắp qua cho hắn.

“Cha, Tứ thúc sắp tới chưa ạ?”

Vương Lâm ngẩng đầu nói.

“Tính toán thời gian, không sai biệt lắm là mấy ngày này rồi. Tứ thúc của ngươi so với cha có tiền đồ hơn, ai, mẹ nó ơi, gói kỹ đồ ăn chuẩn bị cho lão tứ nhé?”

Cha của hắn một khi nhắc tới Tứ thúc của hắn thì trên mặt luôn lộ ra vẻ thổn thức.

Mẹ của hắn gật đầu, cảm động nói: “Thiết Trụ à, Tứ thúc của ngươi là người tốt. Vài năm nay, may có hắn giúp đỡ, cha ngươi làm điêu khắc mới có thể kiếm được tiền, ngươi về sau nếu như có tiền đồ rồi thì đừng quên báo đáp Tứ thúc của ngươi.”

Mẹ của hắn đang nói thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa, tiếp theo tiếng bánh xe ngựa lại gần ào ào theo đó mà đến, một âm thanh sang sảng vang lên ở bên ngoài.

“Nhị ca, mở cửa đi.”

Vương Lâm kinh hỉ, lập tức chạy tới đem cửa sân đẩy ra, chỉ thấy một hán tử trung niên cường tráng, ánh mắt sáng ngời đứng ở ngoài cửa, sau khi hắn nhìn thấy Vương Lâm liền ha ha cười, rồi sờ sờ đầu hắn, nói:

“Thiết Trụ, mới nửa năm không thấy, ngươi lại cao lên rồi.”

Cha mẹ của Vương Lâm vội vàng đứng lên. Cha của Vương Lâm cười nói: “Lão tứ, ta vừa mới nhắc thì ngươi đã tới, mau vào đi, Thiết Trụ, còn không đi lấy ghế cho Tứ thúc của ngươi đi.”

Vương Lâm cao hứng dạ một tiếng, sau đó vội vàng chạy về phòng, lấy ra một cái ghế đẩu đặt ở cạnh bàn ăn, dùng tay áo lau một hồi, rồi mong mỏi nhìn hán tử trung niên.

Hán tử trung niên hướng về hắn nháy nháy con mắt, trêu ghẹo nói: “Thiết Trụ, lần này chịu khó thế, ta nhớ rõ thời điểm lần trước ta đến, ngươi không nhiệt tình như vậy.”

Cha của Vương Lâm trừng mắt nhìn Vương Lâm, cười mắng: “Thằng nhóc con này vừa rồi còn cằn nhằn bảo sao ngươi mãi mà chưa đến đó.”

Hán tử trung niên nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Vương Lâm, cười nói: “Thiết Trụ, Tứ thúc không quên thứ đã đáp ứng ngươi đâu.”

Nói xong, hán tử trung niên từ trong ngực lấy ra hai quyển sách, đặt ở trên bàn.

Vương Lâm hưng phấn hoan hô một tiếng, rồi cầm lấy sách lật xem, trong lòng vui mừng không kiềm chế được.

Mẹ của Vương Lâm hiền hậu nhìn con trai của mình, rồi nói với hán tử trung niên: “Lão tứ, nhị ca của ngươi lúc nào cũng nhắc tới ngươi, lần này ở lại thêm vài ngày đi.”

Hán tử trung niên lắc đầu nói: “Nhị tẩu, dạo này gia tộc nhiều việc, sáng sớm ngày mai ta phải trở về, chờ khi nào mọi việc xong xuôi, ta lại đến gặp mọi người.”

Nói xong, hắn dùng ánh mắt xin lỗi nhìn nhị ca của mình.

Cha của Vương Lâm thở dài, nói: “Lão tứ, đừng nghe chị dâu ngươi, sáng mai đem hàng hóa đóng gói xong thì trở về gia tộc ngay đi. Chuyện gia tộc là quan trọng nhất, sau này chúng ta lại tụ họp cũng được.”

Hán tử trung niên nhìn cha của Vương Lâm, nói: “Nhị ca, Thiết Trụ năm nay mười năm tuổi phải không?”

Cha của Vương Lâm gật đầu, xúc động nói: “Sang năm, thằng nhãi con này liền mười sáu tuổi rồi, ôi, nhoáng một cái hơn chục năm đi qua, mau thật.”

Nói xong, mắt hắn lộ ra vẻ cưng chiều, nhìn con trai của mình.

Hán tử trung niên trầm ngâm một chút, rồi sắc mặt nghiêm túc, nói: “Nhị ca, nhị tẩu, ta muốn cùng các ngươi thương lượng một việc. Hằng Nhạc Phái năm nay thu đệ tử, trong ba cái danh ngạch đề cử của gia tộc, ta có một cái.”

Cha của Vương Lâm ngẩn ra, biến sắc nói: “Hằng Nhạc Phái? Là Hằng Nhạc Phái kia, nơi tất cả đều là tiên nhân?”

Hán tử trung niên cười, gật đầu nói: “Nhị ca, chính là môn phái tiên nhân đó, gia tộc chúng ta cũng coi như là danh gia vọng tộc, có tư cách tiến cử. Tiểu tử nhà ta huynh cũng biết, đọc sách không xong, múa đao lộng kiếm lại không am hiểu, chắc chắn tiên nhân sẽ không thu nhận tiểu tử nhà ta, trong khi danh ngạch này rất trân quý.”

“Ta thấy Thiết Trụ từ nhỏ đã thông minh, lại thích đọc sách, nói không chừng có thể được thu nhận.”

Mẹ của Vương Lâm cực kỳ vui mừng, vội vàng nói: “Lão tứ, việc này…”

Hán tử trung niên sờ sờ đầu Vương Lâm, nói: “Nhị ca, nhị tẩu, ta thấy việc này liền quyết định như vậy đi, để cho Thiết Trụ đi thử xem, nếu thực sự được thu nhận, đó cũng là phúc phận của hắn.”

“Tiên nhân thu đệ tử, nghe nói còn có đủ loại khảo nghiệm, nhưng cứ để Thiết Trụ thử xem thế nào.”

Vương Lâm nghi hoặc nhìn cha mẹ cùng Tứ thúc, hắn có chút nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, tiên nhân?

“Cái gì là tiên nhân ạ?”

Vương Lâm do dự một chút, nhẹ giọng dò hỏi.

Hán tử trung niên sắc mặt nghiêm túc, nhìn Vương Lâm, nói: “Thiết Trụ à, tiên nhân chính là người có thể ở trên trời bay tới bay lui, bọn họ mỗi người đều thần thông quảng đại, không phải phàm nhân chúng ta có thể suy xét.”

Vương Lâm vẫn còn mơ hồ, nhưng trong lòng rất hiếu kỳ đối với tiên nhân.

Cha của Vương Lâm kích động đứng dậy, kéo mẹ của Vương Lâm hướng về hán tử trung niên quỳ xuống, hán tử trung niên vội vàng đem bọn họ nâng dậy, thành khẩn nói: “Nhị ca, ngươi làm cái gì vậy? Mẹ ta chết sớm, nếu không phải có Nhị nương chiếu cố khi ta còn bé, ta cũng không khả năng có ngày hôm nay, Thiết Trụ là cháu của ta, ta nên làm như vậy.”

Cha của Vương Lâm cảm động rơi lệ, vỗ thật mạnh vào vai hán tử trung niên, gật gật đầu, sau đó nghiêm nghị nói với Vương Lâm: “Vương Lâm, ngươi phải nhớ kỹ, về sau vô luận như thế nào, cũng không được quên việc Tứ thúc của ngươi có ân huệ đối với nhà chúng ta, nếu không ta sẽ không có đứa con như ngươi!”

Nội tâm Vương Lâm run lên, mặc dù hắn vẫn còn mơ hồ, nhưng từ trong biểu tình của cha mẹ có thể nhìn thấy bọn họ đối việc này cực kỳ xem trọng, vì thế quỳ gối trước mặt Tứ thúc, dập đầu vài cái thật mạnh.

Hán tử trung niên kéo Vương Lâm dậy, tán thưởng nói: “Hảo hài tử, ngươi chuẩn bị sẵn hành lý đi, cuối tháng ta sẽ tới đón ngươi!”

Buổi tối hôm đó, tuy Vương Lâm nói đi ngủ sớm, nhưng tai lại chăm chú lắng nghe thanh âm cha của hắn cùng Tứ thúc trong sân, hôm đó cha của hắn rất cao hứng, ông ít khi uống rượu, nhưng hôm đó lại uống với Tứ thúc mấy chén.

“Tiên nhân rốt cuộc là cái gì?”

Nội tâm Vương Lâm thực sự hưng phấn, tâm linh trẻ thơ của hắn mơ hồ biết rằng, đây chính là cơ hội của mình, cơ hội có thể đi đến thế giới bên ngoài!

Sáng sớm hôm sau, khi Tứ thúc rời đi, cha mẹ Vương Lâm kéo hắn đi đưa tiễn đến tận cửa thôn, ở trên đường trở về, Vương Lâm nhìn thấy rất rõ, cha của hắn tựa hồ trẻ lại rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía hắn, cũng tràn ngập kỳ vọng.

Loại ánh mắt kỳ vọng này, so với trước kia khi bảo hắn đi tham gia kỳ thi huyện thì ngưng trọng hơn rất nhiều.

Bên trong tiểu thôn căn bản không có bí mật gì có thể giấu, ngay cả một con chó sinh được bao nhiêu con chó con cũng có thể ở trong nháy mắt truyền khắp toàn thôn, rất nhanh mọi người trong thôn từ trong miệng mẹ của Vương Lâm đã biết tin tức mới về Vương Lâm. Họ sôi nổi thăm hỏi, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Vương Lâm cũng bất đồng, có hâm mộ, có ghen tị…

“Vương gia sinh được một đứa con tốt, con nhà người ta sắp được Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử rồi đấy.”

“Đứa nhỏ Thiết Trụ này ta nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, lần này lại sắp trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái, về sau chắc chắn tiền đồ rộng mở.”

“Thiết Trụ đúng là có bản lĩnh, về sau có tiền đồ rồi cũng đừng quên thôn chúng ta, phải thường xuyên trở về hỏi thăm đó.”

Những lời nói như thế này, dồn dập rơi vào trong tai Vương Lâm, dần dần họ truyền tai nhau rằng hắn đã trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái, cha mẹ hắn mỗi lần nghe thấy thế, đều cười không khép miệng được, nếp nhăn trên mặt tựa hồ đã ít đi rất nhiều.

Mỗi khi Vương Lâm một mình đi ở trong thôn, ai nhìn thấy hắn cũng nhiệt tình lôi kéo hắn hỏi tới hỏi lui, cũng có lắm người thậm chí đem hắn đến trước mặt con của họ, đem hắn trở thành tấm gương, dạy con một phen.

Nửa tháng rất nhanh đi qua, tin tức Vương Lâm trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng truyền đi, thôn dân tám thôn xung quanh, đều lục tục đến đây chúc mừng, mục đích chủ yếu của bọn họ là nhìn Vương Lâm một lần.

Ai đến cũng đều chuẩn bị lễ vật, cha mẹ Vương Lâm từ chối không xong, đành phải nhận lấy. Bất quá khi những người này rời đi, bọn họ đều đã chuẩn bị một phần quà đáp lễ thật lớn, dựa theo lời cha của Vương Lâm nói thì thằng nhãi nhà chúng ta về sau sẽ là tiên nhân cao cao tại thượng, không thể làm cho hắn thiếu nhiều khoản nhân tình như vậy được, tất cả thôn dân tới chơi, ta đều thay hắn đáp lễ.

Lúc này, tộc nhân Vương thị gia tộc, cũng dần dần biết chuyện lão tứ đem danh ngạch của con mình tặng cho Vương Lâm, đều lục tục muốn đến đây chúc mừng.

Đối với tộc nhân gia tộc của mình, cha của Vương Lâm cực kỳ chú trọng, trong những người này có rất nhiều người trước đây xem thường hắn, hơn nữa nhiều năm trước bức bách hắn rời khỏi gia tộc, hiện tại đám người này lại muốn đến nhà hắn, làm cho cảm giác nghẹn khuất nhiều năm trong lòng hắn biến mất hoàn toàn.

Hắn cùng mẹ của Vương Lâm thương lượng với nhau, lên kế hoạch chiêu đãi họ cho thật long trọng, vì thế liền bỏ ra một số tiền lớn, thỉnh lão tiên sinh dạy học trong thôn viết thiệp mời, đưa đến gia tộc.

Nhưng lão tiên sinh dạy học lại không lấy tiền, mà yêu cầu Vương Lâm phải thừa nhận là từ nhỏ đã tới nhà của lão học tập, với việc này Vương Lâm cũng không nói gì, vì đây vốn là sự thật.

Thiệp mời sau khi gửi đi, phần lớn thân thích trong Vương thị gia tộc đều đến chúc mừng, bởi vì người đến rất nhiều nên cha của Vương Lâm đem địa điểm chiêu đãi đặt ở quảng trường trung tâm của thôn trang, ở đó bày ra mấy trăm bàn tiệc rượu.

Cư dân thôn trang tự động giúp đỡ nhà hắn chiêu đãi khách, họ nói chuyện với nhau, nói về việc của Vương Lâm.

Về phần cha của Vương Lâm thì mang theo vợ cùng con trai tự mình đứng ở cửa thôn nghênh đón, giới thiệu với Vương Lâm thân phận của từng thân thích.

“Đây là Tam tổ phụ của ngươi, lúc trước khi cha rời khỏi gia tộc, Tam tổ phụ của ngươi âm thầm giúp đỡ không ít, Thiết Trụ, ngươi về sau phải nhớ báo đáp.”

Cha của Vương Lâm vừa dìu một cái lão nhân tóc bạc trắng, vừa nói với Vương Lâm.

Vương Lâm vội vàng nhu thuận đồng ý. Lão nhân này nhìn Vương Lâm, cảm khái nói: “Lão nhị à, thời gian mau thật, thằng nhóc nhà ngươi đã lớn như vậy rồi, thằng nhóc này tốt lắm, có tiền đồ hơn so với ngươi.”

Cha của Vương Lâm vẻ mặt ửng hồng, cười nói: “Tam tổ phụ, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, tất nhiên là có tiền đồ hơn so với ta. Ngài đi chậm một chút, mẹ nó à, qua dìu tam tổ phụ đi.”

Mẹ của Vương Lâm vội vàng tiến tới, nâng lão nhân này đi về phía bàn tiệc.

Sau khi lão nhân rời đi, cha của Vương Lâm hừ một tiếng, nói với Vương Lâm: “Lão gia hỏa này lúc trước nói nhìn thấy ta là chướng mắt, muốn bức bách ta rời khỏi gia tộc, hiện tại thấy Thiết Trụ ngươi có tiền đồ, lại đến đây chúc mừng, thân thích chính là như vậy.”

Vương Lâm ngây thơ gật gật đầu, rồi hỏi: “Cha, Tứ thúc hôm nay có đến không?”

Cha của Vương Lâm lắc đầu nói: “Tứ thúc của ngươi có truyền tin bảo hắn ở bên ngoài chưa về, cuối tháng hắn mới có thể đến.”

Lúc này, lại có xe ngựa đi vội đến, sau khi dừng lại ở cửa thôn, từ trong xe một lão giả hơn năm mươi tuổi đi ra, hắn nhìn cha của Vương Lâm, than nhẹ một tiếng, nói: “Lão nhị, chúc mừng.”

Cha của Vương Lâm sắc mặt phức tạp, sau một hồi mới đáp lời: “Đại ca…”

Lão giả ánh mắt đảo qua nhìn Vương Lâm, mỉm cười nói: “Lão nhị, đây là tiểu tử nhà ngươi à, không tệ, lần này nói không chừng nó thật sự có thể được thu nhận.”

Cha của Vương Lâm nhướng mày, sau đó giãn ra, nói: “Đứa nhỏ này không có ưu điểm gì, chỉ có một chút thông minh, thích đọc sách, lần này chắc chắn là sẽ được thu nhận.”

“Cũng không nhất định, môn phái tiên nhân thu đệ tử có yêu cầu phi thường nghiêm khắc, coi trọng có tiên duyên hay không, ta thấy tiểu tử này ngu si đần độn, đi cũng chỉ phí công thôi.”

Một âm thanh kiêu căng ngạo mạn từ xa truyền đến, từ trên xe ngựa một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đi xuống.

Thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mặt trắng như ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

Cha của Vương Lâm trợn mắt nhìn về phía thiếu niên, còn Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái thật sâu, không nói gì.

Lão giả sắc mặt nghiêm túc, quát lên: “Vương Trác, sao lại không có lễ phép như vậy, đây là Nhị thúc của ngươi, đây là đường đệ của ngươi, còn không chào hỏi đi.”

Nói xong, hắn liền hướng cha của Vương Lâm nói: “Khuyển tử nói chuyện khó nghe, lão nhị ngươi đừng để ý, bất quá…”

Nói đến đây, hắn chuyển đề tài, nói: “Bất quá lão nhị, việc môn phái tiên nhân thu đồ đệ đúng là không phải là chuyện đơn giản đâu, cần có tiên duyên, lần này là do Đạo Hư thượng tiên của Hằng Nhạc Phái coi trọng khuyển tử nhà ta, thế nên mới cảm thấy hứng thú với Vương thị gia tộc chúng ta, sau đó cấp cho ba cái danh ngạch bao gồm khuyển tử nhà ta bên trong.”

Cha của Vương Lâm hừ một tiếng, nói: “Nếu oa nhi nhà ngươi có thể được thu nhận, oa nhi nhà ta nhất định cũng sẽ được thu nhận!”

Thiếu niên kia lại lên tiếng nhạo báng, căn bản là không để ý đến việc bị lão giả khiển trách, miệt thị nói: “Ngươi là Nhị thúc của ta sao, ta khuyên ngươi đừng suy nghĩ viển vông, mong ông trời phù hộ. Nói người có thể tu tiên trong vạn người mới có một cũng không sai biệt lắm, tiểu tử ngốc này không có khả năng so với bản thiếu gia đâu, bản thiếu gia là người được chỉ định làm đệ tử của tiên sư, hắn có thể so sánh sao?”

Trên mặt lão giả vẻ đắc ý chỉ chợt lóe lên rồi mất, lại quở trách thiếu niên vài câu, sau đó hướng cha của Vương Lâm ôm quyền, mang theo thiếu niên đi về phía bàn tiệc.

“Thiết Trụ, không nên quá áp lực, nếu thực sự không được tuyển chọn cũng không có gì, sang năm tham gia kỳ thi huyện cũng được.”

Cha của Vương Lâm tức nghẹn một hồi sau đó mới chậm rãi thở ra, lên tiếng an ủi Vương Lâm.

Vương Lâm ánh mắt kiên định, thấp giọng nói: “Cha yên tâm, con nhất định có thể được thu nhận!”

Cha của Vương Lâm ôn hòa vỗ vỗ bả vai con trai, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng.

Sau một hồi tiếp tục nghênh đón không ít thân thích, cha của Vương Lâm cuối cùng dẫn theo hắn trở lại bàn tiệc, lúc này khách đã đến rất đông, không khí phi thường náo nhiệt, mọi người chúc mừng lẫn nhau, rộn ràng nhốn nháo.

“Các thân thích trong tộc, các hương thân phụ lão, Vương Thiên Thủy ta không có học vấn, nên không biết nói lời gì hay, nhưng ta hôm nay rất cao hứng, việc oa nhi nhà ta lần này có cơ hội được Hằng Nhạc Phái tuyển chọn làm đệ tử, là chuyện cả đời này ta cao hứng nhất, ta cũng không nói nhiều nữa, cảm tạ các vị đến nơi này chúc mừng ta, cám ơn!”

Cha của Vương Lâm lớn tiếng nói xong liền bưng chén rượu lên uống không còn một giọt.

“Lão nhị, oa nhi nhà ngươi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhất định có thể được thu nhận, hắn cùng Vương Trác sẽ trở thành tiên nhân.”

“Nhị ca, ngươi có đứa con này, đời này xem như sống không uổng phí, về sau chờ hưởng phúc là được rồi.”

“Thiết Trụ, phải làm cho cha ngươi nở mày nở mặt, lần này vô luận như thế nào cũng phải tiến vào Hằng Nhạc Phái.”

Không khí trong nhất thời rất là sôi nổi, tiếng chúc mừng nổi lên bốn phía, bất quá cũng có rất nhiều người ôm tâm tư xem náo nhiệt, cha của Vương Trác chính là một trong số đó, hắn ngoài mặt chúc mừng nhưng trong lòng từ trước đến nay đều xem thường người nhị đệ này, con trai của hắn lại càng như vậy, hắn nhìn tiểu tử nhà mình, lại nhìn Vương Lâm, trong lòng rất không vui, thầm nghĩ lão tứ lần này đem danh ngạch cho đi, mặc dù nằm ngoài dự đoán của mình, nhưng chỉ cần những tiên nhân kia không phải người mù thì sẽ không thể thu nhận Vương Lâm.

Nhân sinh trăm cảnh, nơi đây có thể thấy được từng cái, cha của Vương Lâm lôi kéo Vương Lâm, lần lượt đến từng bàn kính rượu, rồi giới thiệu cho hắn từng người thân thích xa lạ.

Ngày hôm đó, cha của Vương Lâm uống rất nhiều rượu, hắn chưa bao giờ được nở mày nở mặt như vậy. Hắn uống mãi cho đến tận khuya, đến khi thân thích lần lượt ly khai hết. Lúc gần đi, Vương Trác vẫn như cũ bày ra biểu tình xem thường kia, thừa dịp mọi người không chú ý hắn chạy lại nhẹ giọng nói bên tai Vương Lâm: “Tiểu tử ngốc, ngươi sẽ không được thu nhận đâu, ngươi còn không bằng miếng thức ăn gia súc.”

Nói xong, hắn cười khinh miệt, theo cha của hắn rời đi.

Về đến nhà, Vương Lâm nằm vật ra giường, trong lòng âm thầm quyết định, vô luận như thế nào, cũng phải được thu nhận!

Nửa tháng nhanh chóng qua đi, đúng cuối tháng, Tứ thúc của Vương Lâm đi xe ngựa đến.

Cha mẹ của Vương Lâm vội vàng nghênh đón hắn vào trong phòng, hán tử trung niên rửa mặt xong, vội vàng nói: “Nhị ca, nhị tẩu, lần này ta không thể ở lại thời gian dài, lần này ta đến để đón Vương Lâm, sáng sớm ngày mai Hằng Nhạc Phái sẽ tới đón người.”

Cha của Vương Lâm ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia không muốn, nhưng ngay sau đó quyết đoán nói: “Thiết Trụ, đi theo Tứ thúc của ngươi đi, nếu… Ngươi được thu nhận thì ở Hằng Nhạc Phái thì không được kiêu căng, nếu như… Nếu như không được thu nhận thì cũng đừng áy náy, trở về nhà là được.”

Vương Lâm nhìn cha mẹ, gật đầu thật mạnh, mẹ của hắn từ trong phòng đem ra một cái bọc, yêu thương nói: “Thiết Trụ, đi ra ngoài phải nghe lời Tứ thúc, không được gây chuyện, bên ngoài không thể so với trong nhà, gặp chuyện thì nhẫn nhịn một chút, mẹ chuẩn bị cho ngươi vài bộ quần áo mới, còn có khoai lang nướng ngươi thích ăn nhất, mẹ sẽ nhớ ngươi, nếu không được thu nhận, hãy mau trở về…”

Mẹ của Vương Lâm nói xong, nước mắt liền chảy xuống.

Vương Lâm từ nhỏ đến lớn chưa từng đi khỏi thôn trang, lần này là lần đầu tiên hắn rời xa nhà.

Tứ thúc của Vương Lâm ở một bên cảm động nói: “Thiết Trụ, phải làm cho cha mẹ ngươi nở mày nở mặt, nhất định phải được thu nhận. Nhị ca, nhị tẩu, gia tộc vài ngày sau sẽ có bữa tiệc lớn chúc mừng, hôm nay vội quá, sáng mai ta sẽ tới đón các ngươi, khi đó sẽ biết kết quả của ba oa nhi được đề cử.”

Nói xong, hắn vội vàng kéo Vương Lâm lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

Cha mẹ của Vương Lâm nhìn theo xe ngựa dần biến mất, rơi lệ không ngừng.

“Cha nó à, Thiết Trụ từ nhỏ cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi chúng ta, lần này hắn đi ra ngoài có thể bị khi dễ hay không?”

Mẹ của Vương Lâm cắn môi, ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng.

“Con nó trưởng thành rồi, nó tự có phúc khí của nó…”

Cha của Vương Lâm cầm lấy tẩu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, nếp nhăn trên mặt lập tức lại nhiều lên không ít.

Để lại một bình luận