Tái Sinh Trước Tận Thế: Ta Mở Khách Sạn Với Vật Tư Vô Hạn

Sau khi thuê phòng đôi, Tạ Tư Lâm bắt đầu cân nhắc tìm người ở chung để chia tiền phòng. Nhưng trước khi tìm được bạn cùng phòng, để có đủ 400 đồng đồng mỗi ngày, hắn bám theo nhóm Thẩm Tri Quy, cùng họ ra ngoài tìm kiếm vật tư. Hầu như mọi thứ có thể bán, hắn đều đổi thành đồng đồng qua máy đổi tiền của khách sạn.

Trong vài ngày này, nhóm Thẩm Tri Quy đưa về không ít người sống sót. Nhiệm vụ tiếp đãi 20 khách hàng và hoàn thành nạp tiền lần đầu cũng lặng lẽ hoàn thành khi Sở Giang Nguyệt không để ý.

Lúc này, cô đang xem phần thưởng nhiệm vụ mới.

【Nhiệm vụ: Tiếp đãi khách hàng và hoàn thành nạp tiền lần đầu (20/20). Đã hoàn thành.

Phần thưởng: Mở khóa 20 phòng ba người tầng 3, hạt giống cây ăn quả ngẫu nhiên *1, kinh nghiệm +200.】

【Cấp độ khách sạn hiện tại: 1 (290/100).】

【Đạt điều kiện thăng cấp khách sạn cấp 2. Có thăng cấp không? Có / Không】

【Nhiệm vụ mới: Đạt 100 khách làm thẻ căn cước.

Phần thưởng: Chờ mở khóa.】

Thấy hạt giống cây ăn quả, Sở Giang Nguyệt lập tức phấn khích. Sau khi virus zombie bùng phát, thời tiết nóng kéo dài ba tháng khiến nhiều cây cối chết khô. Những cây còn sống phần lớn biến dị, trở thành mối nguy chết người nếu gặp phải khi tìm vật tư. Nhưng với hạt giống cây ăn quả này, chẳng phải cô có thể bán trái cây tươi trong tương lai sao?

Cô nhận hết phần thưởng. Hạt giống cây ăn quả xuất hiện ngay bên chân. May mắn, đại sảnh lúc này chỉ có mình cô, không ai chứng kiến.

“Tiểu Hồ Ly, trồng cây này ở đâu thì hợp?”

Trong khách sạn không có chỗ, nhưng bên ngoài cũng không ổn. Nhiệt độ sắp tăng cao, người thường ra ngoài sẽ khó khăn, thậm chí bị bỏng nắng nếu không cẩn thận.

【Túc chủ cứ trồng ngay trước cổng khách sạn. Hệ thống sẽ tự động đưa cây vào phạm vi bảo vệ của khách sạn, không lo chết đâu,】 Tiểu Hồ Ly đáp.

Nhìn hạt giống cây ăn quả, Tiểu Hồ Ly thầm kinh ngạc. Phần thưởng dòng thực vật này chẳng phải có tỷ lệ xuất hiện cực thấp sao? Nó từng nghe nhiều hệ thống tiền bối phàn nàn về việc này. Sao túc chủ của nó mới nhiệm vụ thứ ba đã rút được? Nhưng dù ngạc nhiên, Tiểu Hồ Ly không để lộ ra ngoài. Trồng cây xong, túc chủ sẽ thấy lợi ích thôi.

Sở Giang Nguyệt không biết những suy nghĩ của Tiểu Hồ Ly. Nghe nó nói, cô hơi bất ngờ. “Cứ thế trồng luôn? Có cần tưới nước không?”

【Trồng xong tưới một lần. Sau đó cứ hai ngày tưới một lần là được. Túc chủ không cần quá lo. Nếu muốn, ngài có thể truyền chút năng lượng dị năng hệ Mộc vào cây, biết đâu có bất ngờ đấy!】

Phần thưởng hiếm thế này, dĩ nhiên không giống cây bình thường cần chăm sóc kỹ lưỡng. Hạt giống cây ăn quả từ khách sạn tận thế, sức sống phải gọi là đỉnh của chóp!

“Được, nhân lúc không ai, ta trồng ngay đây.”

Sở Giang Nguyệt ôm hạt giống ra cổng, rồi nhớ ra mình không có dụng cụ. “Tiểu Hồ Ly, ngươi có cái xẻng không? Không có xẻng, ta đào đất kiểu gì?”

【…】 Tiểu Hồ Ly im lặng. Vì phần thưởng thực vật quá hiếm, nó quên chuẩn bị dụng cụ cho khách sạn.

Sở Giang Nguyệt: @#$%^&*!

“Sở lão bản làm gì thế?”

Đúng lúc cô đang ‘hỏi thăm’ đội ngũ lập trình của Tiểu Hồ Ly, Thẩm Tri Quy xuất hiện. Họ không phải đang ăn cơm sao?

“À, tôi vừa tìm được một cây giống, thấy nó tốt quá, định trồng trước cổng cho xanh mát. Ai ngờ mang cây về rồi, lại không có dụng cụ,” cô đáp, giọng tỉnh bơ.

Thẩm Tri Quy nhìn cây giống tràn đầy sức sống, thầm nghĩ cây cối quanh đây đều héo rũ cả rồi, cái này rõ ràng không phải loại mọc gần đây. Nhưng hắn không vạch trần. Muốn ở lại khách sạn lâu dài, hắn biết cái gì nên nói, cái gì không. Trong tận thế, người thức thời mới sống lâu.

“Để tôi hỏi mọi người xem,” hắn nói, quay vào trong.

Chẳng bao lâu, Thẩm Tri Quy trở ra, tay cầm một cái xẻng sắt to. Nhìn một người đàn ông phong độ như hắn cầm xẻng, hình tượng có phần sụp đổ. Sở Giang Nguyệt phải cố lắm mới không bật cười.

Đi sau Thẩm Tri Quy là Giang Hạc. Nhìn cây giống xanh mướt bên chân cô, Giang Hạc khẽ đẩy kính, thầm nghĩ: Đúng là người mở khách sạn trong tận thế, không tầm thường.

Sở Giang Nguyệt nhận xẻng từ Thẩm Tri Quy, chọn chỗ cách cổng bên trái khoảng một mét, chuẩn bị đào hố.

“Cần giúp không?” Thẩm Tri Quy hỏi. Nhìn cô vụng về cầm xẻng, hắn thấy hơi sai sai so với hình tượng thường ngày.

【Không được đâu túc chủ! Cây của khách sạn phải do chính ngài trồng, nếu không sẽ không sống,】 Tiểu Hồ Ly vội can.

Sở Giang Nguyệt định đưa xẻng ra, nghe vậy liền rụt lại. “Cảm ơn, nhưng không cần. Tôi tự làm được.”

Cô cố sức đào, mỗi nhát xẻng cố lấy nhiều đất nhất có thể. Khi hố sâu khoảng nửa mét, cô dừng lại, đặt xẻng sang bên, mang cây giống ra, đặt vào hố, lấp đất, tưới nước, rồi truyền một chút dị năng hệ Mộc vào cây, làm một mạch.

“Xong rồi. Cảm ơn cái xẻng của các anh. Tôi rửa sạch rồi trả nhé,” cô nói, cầm xẻng định vào nhà vệ sinh công cộng ở tầng 1 để rửa.

“Không cần. Tôi mang về, bảo họ rửa là được,” Thẩm Tri Quy lấy lại xẻng, đi về phía phòng khách.

Không ai trong khách sạn để ý, đất quanh cây giống vừa trồng bắt đầu dần trở lại màu đất bình thường. Cây cũng chậm rãi đâm chồi. Màu đất bên ngoài khách sạn so với bên trong trở nên khác biệt rõ rệt, như hai thế giới.

Sở Giang Nguyệt ở lại khách sạn cả ngày, nhưng không có thêm đợt khách mới nào đến thuê phòng. Đến 6 giờ, cô đóng cửa, bắt đầu nấu cơm cho mình. Mùi thơm từ món ăn lan tỏa, khiến nhóm Thẩm Tri Quy trong phòng không khỏi nuốt nước miếng.

Để lại một bình luận