Đấu Phá Thương Khung

Ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ, soi sáng căn phòng tĩnh mịch.

Trong phòng, một thiếu niên cởi trần, khoanh chân ngồi giữa chậu gỗ, hai tay kết thành một ấn pháp kỳ dị trước ngực, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Bên trong chậu gỗ, chất lỏng màu xanh biếc khẽ lay động, phản chiếu những tia sáng dịu kỳ, mang vẻ thần bí.

Lồng ngực thiếu niên nhẹ nhàng phập phồng, nhịp nhàng như có tiết tấu. Theo thời gian tu luyện trôi qua, chất lỏng dần tỏa ra những luồng khí xanh nhạt, chậm rãi bay lên, cuối cùng hòa vào cơ thể thiếu niên theo từng nhịp thở.

Khí lưu nhập thể, khuôn mặt non nớt của thiếu niên dường như bừng lên một vầng sáng ấm áp như ngọc.

Cảm nhận được đấu khí trong cơ thể ngày càng sung mãn, trên khuôn mặt thiếu niên nở một nụ cười hài lòng.

Không dừng lại, thiếu niên vẫn nhắm chặt mắt, thủ ấn bất động, tập trung tinh thần, duy trì trạng thái tu luyện tốt nhất, tiếp tục tham lam hấp thu nguồn năng lượng ôn hòa từ chất lỏng màu xanh.

Chất lỏng màu xanh thấm vào da thịt thiếu niên, qua từng lỗ chân lông, đi sâu vào cơ thể, ôn dưỡng cốt cách, thanh tẩy kinh mạch…

Trong sự miệt mài không ngừng nghỉ của thiếu niên, ngày càng có nhiều luồng khí từ chậu gỗ phiêu tán ra, bao phủ lấy thân thể trần trụi.

Tu luyện trong tĩnh lặng trôi qua, ánh mặt trời dần tắt, nhiệt độ cũng dịu bớt…

……

Bên trong chậu gỗ, thiếu niên nhắm chặt mắt, hút hết những luồng khí cuối cùng vào cơ thể. Lông mi khẽ rung động, rồi đột nhiên mở ra đôi mắt đen láy.

Trong đôi mắt ấy, ánh bạch quang vẫn còn, nhưng đã nhuốm thêm sắc xanh nhạt.

Chậm rãi thở ra, thiếu niên thần thái sáng láng chớp mắt, rồi đột ngột đứng lên, mặc cho những giọt nước mát lạnh chảy xuống cơ thể. Hắn vươn vai, cảm nhận nguồn đấu khí sung mãn như ba năm trước, có chút say sưa lẩm bẩm: “Với tiến độ này, có lẽ chỉ hai tháng nữa là có thể đột phá lên Đấu Khí Ngũ Đoạn…”

Kể từ khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết, Tiêu Viêm đã ở trong phòng hơn nửa tháng. Trong nửa tháng đó, ngoài việc ăn uống và vệ sinh cá nhân, hắn đều trốn trong phòng để tu luyện.

Tuy những ngày tu luyện có chút nhàm chán, nhưng đối với một người đã trải qua ba năm bị coi thường và chế giễu như Tiêu Viêm, thì đó chỉ là một chuyện nhỏ.

Ba năm bị chế giễu đã cho hắn hiểu rõ, thực lực trên mảnh đại lục này quan trọng đến mức nào…

Những ngày tu luyện vất vả này đã mang lại những thành quả khiến hắn vô cùng vui mừng.

Linh dịch do Dược lão luyện chế không chỉ có dược lực mạnh mẽ, mà còn vượt xa dự kiến của Tiêu Viêm và cả Dược lão. Vốn dĩ, cả hai đều nghĩ rằng, dù có dược lực của linh dịch, Tiêu Viêm cũng cần ít nhất một tháng để đạt tới Đấu Khí Tứ Đoạn, nhưng không ngờ hắn lại rút ngắn thời gian xuống chỉ còn một nửa…

Ngay cả Dược lão cũng không khỏi kinh ngạc trước hiệu suất tu luyện của Tiêu Viêm. Dù việc này có liên quan đến việc Tiêu Viêm đã từng đi qua con đường này, nhưng tốc độ như vậy vẫn là quá nhanh!

Phải biết rằng, tu luyện đấu khí, nền tảng là khó luyện nhất. Mười đoạn Đấu Khí sơ cấp, có người mất mười năm, thậm chí hai mươi năm cũng không phải là chuyện hiếm… Đương nhiên, một khi đã trở thành Đấu Giả chính thức, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn. Trước khi trở thành Đấu Giả, một năm có khi chỉ tăng được một đoạn Đấu Khí. Nhưng sau khi bước vào hàng ngũ Đấu Giả, có khi một năm có thể thăng lên vài tinh…

Trong sự khác biệt lớn giữa trước và sau khi trở thành Đấu Giả, biểu hiện của Tiêu Viêm trong nửa tháng này thật khiến người khác phải kinh hãi.

……

Không chút do dự bước ra khỏi chậu gỗ, Tiêu Viêm quay lại nhìn chất lỏng màu xanh ngày càng cạn, vì năng lượng trong đó đã bị hắn hấp thu. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn khẽ nói: “Liệu chừng này có đủ cho nửa tháng tu luyện còn lại không?”

Lau khô người, Tiêu Viêm tùy ý mặc một bộ quần áo sạch sẽ, rồi ngồi lên giường, lấy ra khối hắc thiết phiến từ dưới gối.

Vết bẩn trên thiết phiến đã được Tiêu Viêm cẩn thận rửa sạch, trông nó có chút trong suốt, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, mang vẻ thần bí.

Nửa tháng nay, ngoài việc tu luyện, Tiêu Viêm dồn hết tâm trí vào đấu kỹ Huyền Giai Sơ Cấp này.

Dưới sự chỉ dẫn của Dược lão, Tiêu Viêm cũng dần nắm vững cách sử dụng Hấp Chưởng. Tuy nhiên, do đấu khí trong cơ thể quá ít, hắn vẫn chưa thấy rõ hiệu quả thực tế, khiến Tiêu Viêm có chút tiếc nuối.

……

Hai tay kẹp chặt thiết phiến, Tiêu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại. Linh hồn cảm giác, theo cánh tay, quen thuộc tiến vào bên trong thiết phiến.

Theo tiếng thở đều đặn của Tiêu Viêm, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.

Lại một khoảng thời gian dài trôi qua trong im lặng. Rồi đột nhiên, Tiêu Viêm trên giường mở bừng mắt, tay phải khẽ co lại, tạo thành trảo hình. Đấu khí yếu ớt trong cơ thể, theo ý thức điều khiển, nhanh chóng xuyên qua các kinh mạch và huyệt vị trên bàn tay, rồi một lực hút phun ra.

“Phanh…”

Theo hướng bàn tay, một bình hoa trên bàn lung lay vài cái, rồi rơi xuống đất. Một tiếng vang thanh thúy, bình hoa vỡ thành từng mảnh nhỏ trên sàn.

“Haizz, dù đấu kỹ là Huyền Giai, nhưng đấu khí lại quá yếu, căn bản không phát huy được bao nhiêu uy lực.” Nhìn những gì mình vừa gây ra, Tiêu Viêm bĩu môi, bất đắc dĩ lẩm bẩm. “Với hiệu quả này, muốn hút được một người, ít nhất phải có Đấu Khí Thất Đoạn mới làm được.”

“Thôi vậy, đi đến đấu kỹ đường của gia tộc xem có đấu kỹ cấp thấp nào vừa tay không. Hấp Chưởng trong thời gian ngắn không có tác dụng lớn. Hiện tại mình đã có thể tu luyện đấu khí, không thể giống như trước kia chỉ biết tu luyện một cách ngốc nghếch…” Hít một hơi, Tiêu Viêm xuống giường, liếc nhìn chiếc giới chỉ màu đen, rồi đẩy cửa bước ra.

Nheo mắt lại, sau khi thích ứng với ánh nắng mặt trời, Tiêu Viêm cẩn thận đóng cửa lại, thong thả bước đi trên con đường rải đầy đá vụn, chậm rãi tiến về hậu viện.

Hai bên đường, những cây cổ thụ xanh biếc vươn mình, mang lại cảm giác tươi mới.

Rẽ sang một con đường khác, tiếng cười nói của các thiếu nữ từ một hướng khác truyền đến.

Sự yên tĩnh bị phá vỡ, Tiêu Viêm nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn thấy một đám thiếu nữ đang cười nói đi tới.

Trong số những thiếu nữ xinh đẹp, có một người mang vẻ quyến rũ đang cười duyên, khuôn mặt toát lên vẻ phong tình, khiến những thiếu nữ thanh thuần bên cạnh có chút tự ti.

Thiếu nữ này chính là Tiêu Mị, người đã nổi bật trong buổi kiểm tra thực lực.

Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua thiếu nữ xinh đẹp đã từng đi theo hắn không ngừng gọi ‘biểu ca’, trên khuôn mặt non nớt của Tiêu Viêm thoáng hiện lên một tia châm biếm, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, không lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Khi Tiêu Viêm đi đến cuối con đường, tiếng cười nói của Tiêu Mị bỗng nhiên nhỏ dần. Nàng nhìn vị thiếu niên bên trái cách đó không xa…

Ánh tà dương chiếu lên vị thiếu niên đang khoanh tay sau gáy, khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng thu hút.

Đôi mắt có thể câu hồn đoạt phách. Nhìn vị thiếu niên ngày càng đến gần, nhìn khuôn mặt không biết là đang tươi cười hay châm biếm của hắn, Tiêu Mị bỗng nhiên có chút hoảng hốt…

Ba năm trước, vị thiếu niên ấy, khóe miệng vẫn thường nở nụ cười khiến người ta say mê.

Để lại một bình luận