Đấu Phá Thương Khung

Chứng kiến Tiêu Viêm chậm rãi tiến đến, nhóm Tiêu Mị đồng loạt dừng bước, tiếng cười đùa cũng nhỏ đi nhiều.

Những thiếu nữ thanh tú đứng cạnh Tiêu Mị mở to mắt nhìn chàng thiếu niên từng được xem là niềm kiêu hãnh của gia tộc, biểu cảm trên gương mặt họ khó diễn tả thành lời, không biết là tiếc nuối hay cảm xúc gì khác.

Tiêu Mị đứng yên tại chỗ, trong lòng có chút bối rối. Thật ra, sâu thẳm trong lòng, nàng cũng muốn trò chuyện với chàng thiếu niên mà nàng từng ngưỡng mộ, nhưng thực tế phũ phàng cho nàng thấy, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn. Dồn tâm tư vào một kẻ phế nhân, rõ ràng là một hành động thiếu khôn ngoan.

Đôi mày lá liễu khẽ chau lại rồi lập tức giãn ra, Tiêu Mị thầm nghĩ trong lòng, có chút bất đắc dĩ: “Thôi thì cứ chào hỏi một tiếng vậy, dù sao đi nữa, hắn vẫn là biểu ca của mình.”

Tiêu Viêm không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng Tiêu Mị, hắn vẫn khoanh tay sau gáy, lười biếng bước đi.

Nhìn Tiêu Viêm đến gần, khuôn mặt tươi tắn của Tiêu Mị gượng gạo nở một nụ cười, nhưng hành động của chàng thiếu niên lại khiến nụ cười chưa kịp nở trọn đã cứng đờ trên mặt, trông có chút buồn cười.

Tiêu Viêm vẫn khoanh tay sau gáy, cứ như đi qua chỗ không người, mắt không liếc ngang dọc, đi lướt qua đám thiếu nữ, không hề biểu lộ một chút lưu luyến nào.

Khẽ hé đôi môi đỏ mọng nhìn theo bóng lưng Tiêu Viêm, Tiêu Mị có chút ngạc nhiên. Với dung mạo của nàng, đâu từng chịu đối đãi như thế này? Trong lòng nàng thoáng dâng lên một cơn giận, không nhịn được gọi một tiếng: “Tiêu Viêm biểu ca.”

Bước chân Tiêu Viêm khẽ khựng lại, nhưng hắn không quay người, ngữ khí nhàn nhạt, cứ như hai người xa lạ nói chuyện với nhau: “Có việc?”

Ngữ khí bình thản mà xa lạ ấy khiến Tiêu Mị bị nghẹn họng, nàng ngập ngừng lắc đầu: “Không…”

Tiêu Viêm nhíu mày, không quan tâm, lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.

Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm biến mất ở cuối con đường, Tiêu Mị tức giận dậm chân, rồi lập tức đi theo hướng đó.

Đi qua một khúc quanh, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng mở trước mắt. Trên tấm biển của căn phòng, ba chữ ‘Đấu Kỹ Đường’ màu đỏ rực rỡ được viết theo kiểu rồng bay phượng múa.

Nghe tiếng cổ vũ truyền ra từ Đấu Kỹ Đường, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên. Nơi này ngày thường rất ít người lui tới, hôm nay sao lại náo nhiệt đến vậy?

Nhún vai, Tiêu Viêm bỏ qua những ý niệm trong đầu, cất bước tiến vào Đấu Kỹ Đường.

Vừa bước vào Đấu Kỹ Đường, từng tràng hoan hô của các thiếu niên thiếu nữ không ngừng vang lên.

Bên trong Đấu Kỹ Đường được chia làm hai khu vực. Phía đông là nơi cất giữ các đấu kỹ của gia tộc, còn phía tây là một trường huấn luyện quy mô khá lớn. Lúc này, không ít người trong trường huấn luyện đang hứng thú theo dõi hai người đang tỷ thí giữa sân.

“Nhìn độ dày đấu khí của Tiêu Trữ biểu ca, e rằng đã đạt đến Đấu Khí Bát Đoạn rồi.”

“Hắc hắc, hai tháng trước, Tiêu Trữ biểu ca đã bước vào Đấu Khí Bát Đoạn.”

“Tuy hắn có Đấu Khí Bát Đoạn, nhưng Huân Nhi biểu muội lại là Cửu Đoạn. Xem ra, Tiêu Trữ biểu ca muốn thắng, thật sự là không có khả năng.”

“Huân Nhi biểu muội cố lên!”

Nghe những lời bàn tán kinh ngạc của đám đông, Tiêu Viêm mới dừng bước, ánh mắt lướt qua giữa sân, rồi dừng lại một cách đầy hứng thú trên người thiếu nữ mặc tử y xinh đẹp.

“Con bé này hôm nay lại rảnh rỗi đi tỷ thí với người khác?” Thầm nói một tiếng trong lòng, Tiêu Viêm dừng chân ở phía đông Đấu Kỹ Đường, tùy ý lấy ra một quyển trục màu đen, rồi chậm rãi mở ra. Sau khi mở ra, quyển trục hiện lên những chữ lớn màu vàng:

“Hoàng Giai Trung Cấp: Toái Thạch Chưởng!”

Nhàn nhã tựa vào giá sách, Tiêu Viêm vừa đọc phương pháp tu luyện Toái Thạch Chưởng, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những trận chiến kịch liệt trong trường huấn luyện.

Đại sảnh rộng lớn như bị chia cắt thành hai thế giới riêng biệt, phía tây ồn ào náo nhiệt, phía đông tĩnh lặng bình thản.

Đối thủ của Huân Nhi là một thiếu niên, nhưng tuổi của hắn cũng chỉ mười bảy mười tám, dáng vẻ cũng khá tuấn tú, so với Gia Liệt Áo lần trước cũng không hơn kém là bao.

Thiếu niên tên là Tiêu Trữ, là cháu của Đại Trưởng Lão Tiêu gia. Thiên phú tu luyện của hắn cũng không tệ, mười bảy tuổi đã tu đến Đấu Khí Bát Đoạn. Trong gia tộc, chỉ có Huân Nhi hơn được hắn.

Tiêu Viêm không có ấn tượng nhiều về vị biểu ca này của mình. Thỉnh thoảng gặp mặt, hai người cũng chỉ lạ lẫm chào hỏi rồi ai đi đường nấy. Có lẽ vì gia gia của hắn và phụ thân của Tiêu Trữ không hòa thuận, Tiêu Viêm cũng cảm nhận được, vị biểu ca này cũng không mấy hài lòng về mình. Và cũng vì ba năm suy sụp của hắn, nên vị biểu ca này trong ba năm qua cũng không đặc biệt tìm đến gây phiền toái cho hắn…

Nhàn nhạt cười, Tiêu Viêm bỏ qua những hồi ức trong đầu, tiếp tục nghiên cứu Toái Thạch Chưởng trong tay.

Trên trường huấn luyện, Huân Nhi giống như một con bướm màu tím nhạt, tao nhã mà nhanh nhẹn né tránh những đòn tấn công của Tiêu Trữ. Trên khuôn mặt tinh xảo thanh nhã của nàng, luôn giữ vững vẻ bình thản.

Tay không mệt mỏi phá giải một đợt tấn công cận chiến của Tiêu Trữ, ánh mắt Huân Nhi tùy ý đảo một vòng quanh đại sảnh, rồi đột nhiên dừng lại.

Nàng nhìn thấy chàng thiếu niên đang dựa vào giá sách ở phía đông đại sảnh, trên khuôn mặt Huân Nhi nở một nụ cười thanh nhã dịu dàng.

Nụ cười thanh nhã như hoa nở của thiếu nữ khiến một đám thiếu niên đứng gần đó không khỏi ngây ngốc.

“Huân Nhi biểu muội, cẩn thận!” Đúng lúc Huân Nhi hơi phân tâm, trong đám đông bỗng nhiên vang lên một tiếng hô gấp gáp của một thiếu niên.

Cảm nhận được kình khí hung mãnh từ phía sau đánh tới, Huân Nhi khẽ nhíu mày, ánh mắt lại liếc về phía chàng thiếu niên đang đứng dưới giá sách.

Cùng lúc đó, Tiêu Viêm cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Huân Nhi bị đánh lén giữa sân, hắn nhướng mày, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Nhìn thấy ánh mắt oán trách cùng lo lắng của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ cười, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, rồi thân hình nàng đột nhiên bước nhanh sang bên trái một bước. Bước chân này có chút quỷ dị, chặn đứng đòn tấn công của Tiêu Trữ.

Trong lúc di chuyển chân, bàn tay như ngọc của Huân Nhi hiện lên một vầng kim quang nhàn nhạt, như xuyên hoa đoạt nhụy, xuyên thấu qua vòng phong tỏa của hai tay Tiêu Trữ, cuối cùng nhẹ nhàng đặt vào ngực hắn.

Mũi chân khẽ chạm vào nền đá, Huân Nhi chậm rãi xoay một vòng, hóa giải phản chấn kình lực, rồi nhàn nhạt nhìn Tiêu Trữ lùi lại hơn mười bước, cuối cùng một chân bước ra khỏi trường huấn luyện.

Chứng kiến Huân Nhi một chưởng đánh bại Tiêu Trữ, xung quanh trường huấn luyện khẽ im lặng, rồi lập tức vang lên những tiếng tán thưởng và ủng hộ.

“A a, Huân Nhi biểu muội không hổ là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của gia tộc, thật sự là ngày càng mạnh mẽ.” Bị Huân Nhi đánh rơi đài, Tiêu Trữ vẫn ôn hòa cười, đi lên phía trên, mỉm cười dịu dàng nói.

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa sen trước mặt, sự ái mộ trong mắt Tiêu Trữ gần như không thể che giấu.

Tuy nói là biểu huynh muội, nhưng Tiêu Trữ biết, trong gia tộc, phần lớn mọi người đều không có quan hệ huyết thống thân thích, mà Tiêu Huân Nhi, lại càng không có chút quan hệ huyết thống nào với hắn.

Như không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Trữ, Huân Nhi lễ phép nhưng xa lạ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiêu Trữ biểu ca khiêm nhường rồi.” Nói xong, không đợi Tiêu Trữ tiến lại gần, nàng đã cười đi về phía chàng thiếu niên đang vùi đầu vào quyển trục ở phía đông đại sảnh.

Là tiêu điểm của đại sảnh, hành động của Huân Nhi tự nhiên bị mọi người chú ý. Ánh mắt của họ theo lộ tuyến của Huân Nhi, cuối cùng dừng lại trên người chàng thiếu niên đang đứng dưới giá sách.

Đối với những ánh mắt nóng rực trong trường huấn luyện, chàng thiếu niên dường như không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Để lại một bình luận