Đấu Phá Thương Khung

Cô gái đứng trước mặt Tiêu Viêm, đôi tay trắng nõn đặt sau lưng, thân hình hơi nghiêng về phía trước. Đôi mắt to tròn linh hoạt, thân hình uyển chuyển như trăng khuyết, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên lúm đồng tiền, thật đáng yêu.

Rời mắt khỏi quyển trục, Tiêu Viêm cười nhìn cô gái trước mặt, sau đó ánh mắt đảo qua đại sảnh, thấy những ánh mắt nóng rực hướng về phía mình, hắn bất đắc dĩ nói: “Huân Nhi, ta biết mị lực của ngươi không nhỏ, nhưng cũng đừng lôi ta ra làm bia đỡ đạn chứ?”

“Hì hì.”

Chu môi cười khẽ một tiếng, Huân Nhi ngồi xuống dựa vào bên cạnh Tiêu Viêm, lười biếng vươn vai. Trong bộ quần áo bó sát người, vẻ quyến rũ lập tức lộ ra. Tiện tay lấy một quyển trục từ giá sách sau lưng, ánh mắt Huân Nhi dừng trên người Tiêu Viêm một lát, lười biếng cười nói: “Tiêu Viêm ca ca đã đạt tới Tứ Đoạn Đấu Khí rồi?”

Nghe câu hỏi này, Tiêu Viêm đang vùi đầu vào quyển trục hơi nhướng mày. Thập Đoạn Đấu Khí đều thuộc giai đoạn sơ cấp, dao động đấu khí trong giai đoạn này vừa mờ nhạt vừa yếu ớt, rất khó bị phát hiện. Vì vậy, nếu không dùng đấu khí hoặc đá trắc nghiệm để dò xét, thì rất khó phân biệt chính xác chủ nhân của đấu khí đã đạt đến đoạn mấy. Vậy mà Huân Nhi chỉ tùy tiện nhìn mấy cái, lại có thể nói ra chi tiết, điều này thực sự làm Tiêu Viêm có chút kinh ngạc.

“Con bé này, rốt cuộc có thân phận gì đây? Xem đấu kỹ mà nàng dùng khi chiến đấu với Tiêu Ninh lúc trước, rõ ràng là đấu kỹ cao cấp. Loại kim quang đấu kỹ này, không phải là thứ Tiêu gia có thể có được…” Trong đầu thoáng qua vài ý niệm, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn kỹ cô gái bên cạnh, khẽ nhún vai, gật đầu: “Đệ Tứ Đoạn rồi.”

Thấy Tiêu Viêm gật đầu, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi lập tức đậm thêm vài phần, cười khẽ nói: “Xem ra là nhờ việc Tiêu Viêm ca ca bế quan tu luyện nửa tháng nay rồi?”

“Ừm.”

Nhẹ nhàng gật đầu, Tiêu Viêm không phủ nhận, ánh mắt lại quay về quyển trục, tùy tiện hỏi: “Hôm nay ngươi rảnh rỗi hay sao mà đi tỷ thí với bọn họ thế?”

Học theo Tiêu Viêm nhún vai, Huân Nhi cười khẽ nói: “Nhàm chán quá mà.” Ánh mắt chuyển hướng về phía Tiêu Viêm, ẩn ước có chút oán trách: “Từ sau lần đó, Tiêu Viêm ca ca cả nửa tháng không đến tìm Huân Nhi rồi. Chẳng lẽ là sợ Huân Nhi đòi tiền ngươi sao?”

Tiêu Viêm rùng mình, có chút xấu hổ, cười khổ nói: “Năm sau là nghi thức thành niên rồi, ta có thể không gấp rút tu luyện sao?” Ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ khẽ nhăn mũi, hắn đành đưa tay thân mật vỗ vỗ lên đầu Huân Nhi, ôn nhu an ủi: “Về sau nhất định dành thời gian cho Huân Nhi.”

Nghe lời cam đoan của Tiêu Viêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi mới hơi giãn ra, không ngừng nói cười vào tai Tiêu Viêm, tình cảnh thân mật đó khiến tất cả thiếu niên trong đại sảnh ghen tị đến đỏ cả mắt. Từ xa nhìn hai người cười nói vui vẻ, Tiêu Ninh khóe miệng giật giật, khuôn mặt có chút khó coi, hai nắm tay hết nắm vào rồi lại thả ra…

Là cháu của đại trưởng lão trong gia tộc, cảm giác ưu việt của Tiêu Ninh luôn  rất mạnh. Đối với thiếu nữ Huân Nhi không giống người thường này, trong lòng Tiêu Ninh đã vô cùng kiên quyết ngầm coi nàng là vợ của mình, cho dù đây chỉ là hy vọng đơn phương của hắn.

Bây giờ nhìn thấy “vợ tương lai” của mình cùng người khác cười nói vui vẻ, thân mật không có khoảng cách, khiến ngọn lửa đố kỵ trong lòng Tiêu Ninh bùng lên. Hơn nữa, quan trọng nhất là, người cùng Huân Nhi thân mật nói chuyện lại là tên phế vật vô dụng nhất trong gia tộc.

Nộ khí trong đôi mắt không ngừng tuôn trào, một lát sau, Tiêu Ninh chậm rãi thở ra một hơi, trên khuôn mặt lại nở một nụ cười ấm áp. Hắn chỉnh sửa lại quần áo có chút lộn xộn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hướng về phía hai người đang ngồi bên giá sách mà bước nhanh tới.

Trong đại sảnh, mọi người nhìn Tiêu Ninh đang đi về phía hai người kia, đều cười thầm trong bụng, chờ xem kịch hay. Đương nhiên, tiếng cười này không phải nhắm vào Tiêu Ninh, mà là nhắm vào Tiêu Viêm tựa hồ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra kia.

Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua hình dạng kinh mạch trong cơ thể người trên quyển trục, hắn lẳng lặng ghi nhớ kỹ càng các huyệt vị cần vận khí và vị trí, phương hướng của kinh mạch.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tiêu Viêm đột nhiên nhíu mày. Linh hồn cảm tri lực giúp hắn biết rõ cử động của từng người trong đại sảnh, trong đó có cả Tiêu Ninh đang đi về phía mình.

“Con bé này đúng là ‘cây’ gây phiền phức mà.” Thở dài một hơi, Tiêu Viêm chậm rãi thu quyển trục lại.

“Ha ha, Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi đến học tập đấu kỹ đấy ư? Có cần biểu ca ta giúp ngươi chọn ra mấy thứ cao cấp không? Có một vài thứ, có lẽ ngươi chưa đủ quyền hạn.” Vẻ mặt cười cợt đứng trước mặt Tiêu Viêm, Tiêu Ninh nói.

Tiêu Viêm thu lại quyển trục, nhẹ nhàng đặt lại lên giá sách, khe khẽ lắc đầu, không hứng thú nói: “Đa tạ đã quan tâm, ta tạm thời không cần.”

“Nga, a a, ta suýt nữa quên mất. Đấu khí của Tiêu Viêm biểu đệ mới có Tam Đoạn, thứ quá cao cấp, thì đích xác là rất khó học.” Lấy tay xoa xoa trán, Tiêu Ninh tựa hồ giật mình, cười nói. Chỉ có điều ý trào phúng trên khuôn mặt kia không che giấu quá kỹ.

Tiêu Viêm khẽ thở dài. Đúng là có người tự tìm đến cửa để bị chửi…

Khóe miệng hắn cong lên, Tiêu Viêm bất đắc dĩ nói: “Ta biết ngươi nói những lời vô vị này là muốn thu hút sự chú ý của Huân Nhi, có điều, ta vẫn phải nói, ngươi thật là trẻ con…”

Bị Tiêu Viêm không lưu tình châm chích thẳng vào mặt, nụ cười trên mặt Tiêu Ninh từ từ tắt ngấm. Hắn không ngờ, Tiêu Viêm ngày thường trầm mặc ít nói này lại đột nhiên có dũng khí đấu khẩu với hắn. Vẻ mặt Tiêu Ninh lập tức trở nên âm trầm, cười lạnh nói: “Xem ra Tiêu Viêm biểu đệ có vài phần thành kiến với biểu ca này rồi? Hay là chúng ta tỷ thí võ nghệ đi? Cho ta xem mấy năm nay biểu đệ đã tiến bộ được bao nhiêu?”

“Có cần ta tỷ thí với ngươi không?” Huân Nhi đặt quyển trục trong tay xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt linh hoạt phát ra vài phần lạnh lẽo.

Khóe mắt Tiêu Ninh giật một cái, nhìn Huân Nhi định thay Tiêu Viêm tỷ thí, ngọn lửa đố kỵ trong lòng hắn càng bốc cao. Tiêu Ninh hung hăng liếc xéo Tiêu Viêm một cái, trào phúng: “Ngươi cũng chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ?”

“Ba năm trước sao ngươi không dám nói với ta câu này?” Tiêu Viêm kiễng chân lên, lấy một bó quyển trục xuống, thổi bụi phía trên, hờ hững nói. Phải nói rằng, bộ dạng ung dung tự tại này của Tiêu Viêm, rơi vào mắt những người có ác cảm với hắn, quả thực khiến người ta có cảm giác nghẹn ứ trong ngực.

Hung hăng nghiến răng, phát ra âm thanh ken két. Tuy trong lòng đã sớm tức lộn ruột, nhưng Tiêu Ninh lại không dám đường đường chính chính ra tay với Tiêu Viêm, bất kể thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm thấp như thế nào, hắn cuối cùng vẫn là con trai của tộc trưởng.

Hít sâu một hơi, Tiêu Ninh âm lãnh liếc xéo Tiêu Viêm một cái, cúi đầu, thì thầm vào tai Tiêu Viêm: “Tiêu Viêm, ngươi không còn là thiên tài tu luyện của ba năm trước nữa rồi. Ngươi hiện tại, chỉ là một phế vật mà thôi. Huân Nhi, không phải là người ngươi có thể với tới được. Ngươi hãy thức thời một chút, sớm rời xa nàng ấy. Bằng không… hắc hắc, tuy ngày thường ta không thể ra tay với ngươi, nhưng trong nghi lễ thành nhân một năm sau, ngươi bắt buộc phải chấp nhận khiêu chiến của một tộc nhân. Nếu ngươi không muốn tàn phế, ta khuyên ngươi mau cút đi, sau này trốn ở những nơi sơn cùng thủy tận, an ổn mà sống qua ngày!”

Nghe những lời uy hiếp này, khóe miệng Tiêu Viêm khẽ nhếch lên, hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị đánh giá Tiêu Ninh một lần, sau đó nhìn hắn một cách khinh thường, cầm lấy quyển trục trong tay, xoay người rời đi.

Nhìn hành động của Tiêu Viêm, Tiêu Ninh còn tưởng rằng hắn đã thỏa hiệp rồi, còn chưa kịp vui mừng, thì nghe Tiêu Viêm nói một câu, khiến mặt hắn đột ngột biến thành xám như tro: “Ừm, được thôi, một năm sau… Ta đợi ngươi đánh ta thành tàn phế.”

Để lại một bình luận