Vầng trăng tựa mâm bạc, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Trên đỉnh núi, Tiêu Viêm nằm dài trên thảm cỏ, ngậm cọng thanh thảo trong miệng, khẽ nhai, vị đắng chát lan tỏa khắp khoang miệng.
Đưa bàn tay trắng nõn lên che trước mắt, ánh mắt xuyên qua kẽ ngón tay nhìn vầng ngân nguyệt trên cao.
“Haizz…” Nhớ lại buổi kiểm tra chiều nay, Tiêu Viêm thở dài, gượng gạo lật người, hai tay gối đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Mười lăm năm rồi…” Tiếng lẩm bẩm khe khẽ bất chợt bật ra từ miệng thiếu niên.
Trong lòng Tiêu Viêm ẩn chứa một bí mật không ai hay: hắn không phải người của thế giới này, hay nói đúng hơn, linh hồn Tiêu Viêm không thuộc về nơi đây. Hắn đến từ một nơi gọi là Địa Cầu. Vì sao đến được chốn này, hắn cũng không thể giải thích. Sau một thời gian sống ở đây, hắn mới ngộ ra: hắn đã xuyên không!
Càng lớn, Tiêu Viêm càng hiểu rõ về đại lục này.
Đại lục này có tên Đấu Khí đại lục. Ở đây không có phép thuật như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là chủ nhân duy nhất!
Trên đại lục này, việc tu luyện đấu khí đã được vô số thế hệ không ngừng nỗ lực phát triển đến đỉnh phong. Đấu khí không ngừng sinh sôi, lan rộng vào dân gian, trở nên quen thuộc với con người. Bởi vậy, tầm quan trọng của đấu khí trên đại lục là không thể thay thế.
Qua nhiều thống kê, Đấu Khí đại lục chia đấu khí thành các cấp bậc, từ thấp đến cao gồm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng!
Mỗi giai lại chia làm ba cấp: sơ, trung, cao.
Cấp bậc công pháp tu luyện đấu khí cao hay thấp quyết định trực tiếp đến thành tựu sau này. Ví dụ, người tu luyện công pháp Huyền giai trung cấp chắc chắn mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện Hoàng giai cao cấp công pháp.
Trên Đấu Khí đại lục, mạnh yếu được quyết định bởi ba yếu tố.
Thứ nhất và quan trọng nhất, đương nhiên là thực lực bản thân. Nếu thực lực chỉ có nhất tinh Đấu Giả, dù luyện Thiên giai công pháp hi thế cũng không thể chiến thắng một Đấu Sư tu luyện Hoàng giai công pháp.
Tiếp theo, là công pháp! Nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, khi tỷ thí sẽ chiếm ưu thế rất lớn.
Cuối cùng, là đấu kỹ!
Đúng như tên gọi, đây là kỹ năng đặc thù để phát huy đấu khí. Đấu kỹ trên đại lục cũng có cấp bậc phân chia, tương tự như công pháp, cũng chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp.
Đấu kỹ trên Đấu Khí đại lục vô số kể. Đấu kỹ lưu truyền rộng rãi thường chỉ là Hoàng cấp. Muốn có đấu kỹ cao thâm, phải gia nhập tông phái hoặc học viện đấu khí trên đại lục.
Tất nhiên, một số người nhờ kỳ ngộ mà có được công pháp do tiền nhân để lại, hoặc tự sáng tạo ra đấu kỹ phù hợp. Đấu kỹ do công pháp diễn biến ra phối hợp lại, uy lực càng mạnh hơn.
Dựa vào ba yếu tố này có thể phán đoán mạnh yếu. Nhìn chung, nếu có được công pháp cấp bậc càng cao, tiền đồ sau này không cần nói cũng biết…
Tuy nhiên, người thường rất khó tìm được công pháp tu luyện đấu khí cao cấp. Công pháp lưu truyền trong tầng lớp bình dân nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai. Một số gia tộc hùng mạnh hoặc trung, tiểu tông phái mới có phương pháp tu luyện Huyền giai. Ví dụ, trong gia tộc Tiêu Viêm, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện ‘Cuồng Sư Nộ Cương’, một loại đấu khí công pháp thuộc tính phong Huyền giai trung cấp.
Trên Huyền giai là Địa giai. Loại công pháp cao thâm này chỉ có những thế lực siêu nhiên hoặc đại đế quốc mới có thể sở hữu.
Còn Thiên giai… đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện.
Về lý thuyết, người bình thường muốn có được công pháp cao cấp cơ bản là khó như lên trời. Nhưng mọi sự đều không có tuyệt đối. Đấu Khí đại lục địa vực bao la, vạn tộc san sát. Phía bắc đại lục có Man tộc, nổi tiếng với sức mạnh vô song, có thể hợp thể với thú hồn. Phía nam đại lục có các gia tộc ma thú cấp cao, cũng có những chủng tộc hắc ám quỷ dị…
Bởi vì địa vực rộng lớn, cũng có rất nhiều ẩn sĩ vô danh. Khi sinh mệnh kết thúc, họ có thể để lại công pháp mình sáng tạo ở một nơi, chờ đợi người hữu duyên đến lấy. Trên Đấu Khí đại lục lưu truyền một câu nói: Nếu một ngày, ngươi rơi xuống một hang động, đừng hoảng sợ, cứ bước tiếp hai bước, có lẽ nó sẽ biến ngươi thành cường giả!
Lời này không phải vô căn cứ. Trong hàng ngàn năm lịch sử của đại lục, không thiếu những câu chuyện kỳ ngộ như vậy giúp người ta trở thành cường giả.
Hiệu ứng từ những câu chuyện này là vô số người túc trực bên vách núi, chuẩn bị đi tìm tuyệt thế công pháp. Tất nhiên, phần lớn trong số họ đều bị gãy tay gãy chân mà trở về…
Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích và sáng tạo kỳ tích.
Muốn tu luyện bí tịch đấu khí, ít nhất phải trở thành Đấu Giả thực thụ mới có tư cách. Mà Tiêu Viêm còn cách mục tiêu đó rất xa…
“Phì!” Nhổ cọng cỏ trong miệng, Tiêu Viêm đột ngột bật dậy, khuôn mặt dữ tợn, thất thố gào lên với bầu trời: “Con mẹ nó, đưa ông đây xuyên không làm một tên phế vật sao? Khốn kiếp!”
Ở kiếp trước, Tiêu Viêm là một người cực kỳ bình phàm. Tiền bạc, mỹ nhân đối với hắn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm chung. Nhưng sau khi đến Đấu Khí đại lục, Tiêu Viêm kinh hỉ phát hiện, bởi vì có kinh nghiệm từ kiếp trước, linh hồn của hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều!
Phải biết rằng, trên Đấu Khí đại lục, linh hồn là bẩm sinh, có thể mạnh hơn theo tuổi tác, nhưng không có công pháp nào có thể tu luyện linh hồn một cách độc lập, dù là Thiên giai công pháp cũng không! Đây là thường thức trên Đấu Khí đại lục.
Linh hồn cường đại đã tạo nên thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm, đồng thời cũng tạo nên danh tiếng thiên tài của hắn.
Khi một người bình phàm biết mình có vốn liếng để trở thành tâm điểm của vô số người, nếu không có đủ định lực, rất khó giữ vững bản tâm. Rõ ràng, Tiêu Viêm kiếp trước là một người bình thường, không có định lực hơn người khác. Vì vậy, khi bắt đầu tu luyện đấu khí, hắn lựa chọn trở thành thiên tài được người khác chú ý thay vì âm thầm phát triển.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Tiêu Viêm thực sự có thể khiến danh tiếng thiên tài ngày càng vang dội. Đáng tiếc, vào năm mười một tuổi, danh hiệu thiên tài của hắn đã bị cướp đoạt bởi một biến cố bất ngờ, và thiên tài chỉ sau một đêm đã trở thành phế vật bị mọi người chế nhạo!
……
Sau khi gào thét vài tiếng, cảm xúc của Tiêu Viêm dần bình tĩnh lại, khuôn mặt lại trở về vẻ ảm đạm thường ngày. Mọi chuyện đã đến nước này, hắn có tức giận đến đâu cũng không thể vãn hồi đấu khí toàn khổ luyện.
Khổ sở lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm thực ra có chút uất ức. Dù sao, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình. Hàng ngày kiểm tra cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Linh hồn theo tuổi tác ngày càng cường đại, hơn nữa tốc độ hấp thu đấu khí còn mạnh hơn cả thời đỉnh phong vài năm trước. Những điều này cho thấy thiên phú của hắn không hề suy yếu, nhưng đấu khí tiến vào cơ thể đều biến mất không dấu vết. Tình hình quỷ dị khiến Tiêu Viêm ảm đạm thương tâm…
Chán nản thở dài, Tiêu Viêm giơ tay lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn rất cổ xưa, không biết làm từ chất liệu gì, bên trên còn có những đường vân mơ hồ. Đây là món quà duy nhất mà mẫu thân để lại trước khi qua đời. Từ năm bốn tuổi, hắn đã đeo nó mười năm. Di vật của mẫu thân khiến Tiêu Viêm có một phần quyến luyến đặc biệt. Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, Tiêu Viêm cười khổ nói: “Mấy năm nay, thực sự phụ lòng kỳ vọng của mẫu thân…”
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viêm đột nhiên quay đầu, đối với khu rừng đen kịt mỉm cười ấm áp: “Phụ thân, người đã đến?”
Tuy đấu khí chỉ có tam đoạn, nhưng linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm còn mẫn tuệ hơn cả một Ngũ Tinh Đấu Giả. Lúc nhắc đến mẫu thân, hắn đã phát hiện trong rừng cây có một tia động tĩnh.
“Haha, Viêm nhi, muộn thế này rồi, sao còn ở đây?” Trong rừng cây, im lặng một lát, sau đó vọng ra tiếng cười quan tâm của một người đàn ông.
Cành cây lay động, một người đàn ông trung niên bước ra, khuôn mặt mang theo ý cười, dừng lại trước mặt đứa con trai đang đứng dưới ánh trăng.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ y sam màu xám hoa lệ, dáng vẻ oai nghiêm, đôi mày rậm càng thêm vài phần hào khí. Ông chính là Tiêu Chiến, đương nhiệm tộc trưởng Tiêu gia, đồng thời là phụ thân của Tiêu Viêm, một Ngũ Tinh Đại Đấu Sư!
“Phụ thân, chẳng phải người cũng chưa nghỉ ngơi sao?” Nhìn người đàn ông trung niên, nụ cười trên mặt Tiêu Viêm càng rạng rỡ. Dù hắn có ký ức kiếp trước, nhưng từ khi hắn sinh ra đến nay, người phụ thân trước mặt này luôn yêu thương hắn hết mực. Sau khi hắn sa sút, tình yêu thương ấy không những không giảm mà còn tăng lên. Như vậy cũng đủ để Tiêu Viêm cam tâm gọi ông một tiếng phụ thân.
“Viêm nhi, còn nghĩ đến chuyện kiểm tra buổi chiều sao?” Bước nhanh tới, Tiêu Chiến cười nói.
“Haha, có gì đáng nghĩ chứ, mọi thứ đều nằm trong dự đoán thôi.” Thiếu niên lắc đầu, nụ cười có chút gượng gạo.
“Haizz…” Nhìn khuôn mặt có chút non nớt của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến thở dài, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Viêm nhi, năm nay con mười lăm tuổi rồi nhỉ?”
“Vâng, phụ thân.”
“Qua một năm nữa, dường như… phải tiến hành nghi thức trưởng thành…” Tiêu Chiến cười khổ.
“Đúng vậy, phụ thân, còn có một năm!” Bàn tay có chút căng thẳng, Tiêu Viêm bình tĩnh trả lời. Nghi thức trưởng thành đại diện cho điều gì, hắn tự nhiên rõ ràng. Sau nghi thức trưởng thành, nếu hắn không có tiềm năng tu luyện, sẽ bị tước quyền vào Đấu Khí Các tìm kiếm công pháp, sau đó bị phân đến các nơi có sản nghiệp của gia tộc, làm những công việc bình thường. Đây là tộc quy của gia tộc, dù là phụ thân hắn cũng không thể thay đổi.
Dù sao, nếu đến hai mươi lăm tuổi mà không trở thành Đấu Giả, sẽ không được gia tộc công nhận!
“Thật xin lỗi, Viêm nhi. Nếu một năm sau đấu khí của con không đạt đến thất đoạn, phụ thân cũng chỉ có thể nhẫn đau đưa con đến làm việc trong sản nghiệp của gia tộc. Chuyện này không phải do một mình phụ thân quyết định, mấy lão gia hỏa kia luôn chờ phụ thân mắc sai lầm…” Nhìn vẻ bình tĩnh của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến có chút áy náy thở dài.
“Phụ thân, con sẽ cố gắng. Một năm sau con nhất định sẽ đạt tới thất đoạn đấu khí!” Tiêu Viêm mỉm cười an ủi.
“Một năm, tứ đoạn? Haha, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ… Không có một chút cơ hội nào…” Tuy an ủi phụ thân, nhưng trong lòng Tiêu Viêm vẫn tự giễu cười khổ.
Tiêu Chiến cũng hiểu rõ điều đó, chỉ thở dài một tiếng. Ông khẽ vỗ đầu Tiêu Viêm, bỗng nhiên cười nói: “Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai, gia tộc sẽ có khách quý, con đừng thất lễ.”
“Khách quý? Ai vậy ạ?” Tiêu Viêm tò mò hỏi.
“Ngày mai sẽ biết.” Nháy mắt với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười lớn rồi rời đi, chỉ để lại Tiêu Viêm bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, phụ thân, con sẽ cố hết sức!” Vuốt ve chiếc nhẫn cổ trên tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu lẩm bẩm.
Khi Tiêu Viêm ngẩng đầu, chiếc nhẫn cổ màu đen trên tay bỗng nhiên lóe lên một tia hào quang quỷ dị cực kỳ yếu ớt. Hào quang chợt lóe rồi tắt, không ai phát hiện ra…