Toàn trường ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau. Lý Vân Tiêu nói đồ vật hoàn toàn vượt qua phạm trù sách giáo khoa.
Nhưng, Lạc Vân Thường lại nghe hiểu, rõ rõ ràng ràng!
Con ngươi nàng đột nhiên mở lớn, bật thốt lên hỏi:
“Nếu nói như vậy, thời điểm luyện chế, nên gia nhập Thiên Tinh sa là càng nhiều càng tốt, nhưng tại sao Xích Luyện Đồng sau khi gia nhập thêm Diệu Kim, lại tiến hành hòa tan Thiên Tinh sa càng nhiều thì càng dễ dàng thất bại?”
Đây chính là vấn đề quấy nhiễu nàng mấy ngày nay, nghĩ mãi mà không ra. Vì lẽ đó mấy ngày qua tâm tình nàng đều rầu rĩ không vui. Giờ khắc này nàng bật thốt lên, liền đem vấn đề khó trong nội tâm hỏi ra, đâu còn có nửa điểm câu hỏi kiểm tra lý thuyết với học đồ chứ, thuần túy là một bộ thỉnh giáo.
Học sinh cả lớp đều há to mồm, ngạc nhiên nhìn Lạc Vân Thường. Bộ dáng này, vẫn là Lạc lão sư học thức uyên bác, băng sương lãnh ngạo sao?
Lý Vân Tiêu vẫn là một mặt thản nhiên, kiên trì giải đáp nói:
“Bởi vì tuy Xích Luyện Đồng là chúc kim, nhưng cũng là có thuộc tính thiên hỏa. Nam hỏa khắc tây kim, đối với Diệu Kim là có tính hòa tan rất lớn. Vì lẽ đó rất nhiều Thuật luyện sư thời điểm tăng lên đẳng cấp của Huyền Binh Xích Luyện Đồng, đều thích dùng Diệu Kim. Nhưng bên trong có Thiên Tinh sa, vậy thì hoàn toàn khác nhau.”
Hắn hơi dừng lại một chút, chỉ thấy dáng vẻ Lạc Vân Thường ham học hỏi như người khát nước, không khỏi nhớ tới những đệ tử đã từng đi theo hắn kia, nhất thời nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Bởi vì Thiên Tinh sa thuộc tính là thủy, có thể trung hoà thuộc tính hỏa của Xích Luyện Đồng, vì lẽ đó bỏ Thiên Tinh sa càng nhiều, đối với lực lượng hòa tan Diệu Kim liền càng kém.”
“A!”
Trong đôi mắt Lạc Vân Thường lập loè ánh sáng kích động.
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Chẳng trách ta cũng không thể thành công, vậy nên làm thế nào cho phải?”
Lý Vân Tiêu cười nói:
“Rất đơn giản, đem Thiên Tinh sa coi là tạp chất, tinh luyện diệt trừ là có thể.”
“A!”
Lạc Vân Thường lại thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Sao ta lại đần như thế chứ! Chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra!”
Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên những tính toán, từng hình ảnh luyện chế ở trong đầu lướt qua, cuối cùng tới điểm kết thúc. Ánh mắt của nàng nhất thời trở nên rộng rãi sáng sủa, trên mặt cũng toả ra ý cười hài lòng.
“Hả? Lý Vân Tiêu đâu?”
Trong lòng nàng rất cảm kích, đồng thời cũng rất là khiếp sợ, công tử bột vẫn bị người cho rằng là phế vật, ở học thức thuật luyện lại muốn cao hơn nàng một bậc!
Có thiên phú thuật luyện mạnh như thế, tiền đồ so với tu luyện võ đạo càng thêm quang minh nhiều lắm, học sinh như vậy vẫn là rác rưởi sao?
Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua từng tí từng tí về quá khứ của Lý Vân Tiêu, âm thầm tự trách mình, thân là chủ nhiệm lớp, thậm chí ngay cả học sinh xuất sắc như vậy cũng không thể phát hiện.
“Hắn, hắn mới đi ra…”
Một tên học sinh khúm núm nói, ánh mắt hắn nhìn Lạc Vân Thường trở nên quái dị lên.
“Hả?”
Chân mày Lạc Vân Thường cau lại, cả giận nói:
“Trong lúc đi học lại không xin phép ta, trực tiếp ra ngoài là sao?”
Người học sinh kia vội vàng thu về ánh mắt, ủy khuất nói:
“Không phải lão sư nói hắn trả lời đúng vấn đề, là có thể không tới khóa của ngươi sao, nếu như là ta, ta cũng sẽ đi.”
Ầm!
Lạc Vân Thường một chưởng vỗ lên bục giảng bằng thép đúc, nhất thời đè ép ra một chưởng ấn, chấn động đến mức học sinh cả lớp giật mình, dồn dập bế khí không dám lên tiếng.
“Các ngươi ai nghe thấy ta nói như vậy?”
Ánh mắt nàng như dao sắc, từ trên người từng học viên điểm qua, hết thảy người bị nàng đảo qua, cả người đều run một trận, sắc mặt trắng bệch, đem đầu lắc như trống bỏi.
“Không nói, không nói, là chúng ta nghe lầm rồi, Lạc lão sư xưa nay chưa từng nói lời này.”
“Hừ!”
Lạc Vân Thường lạnh giọng một tiếng.
“Tan học! Các ngươi nói cho Lý Vân Tiêu, khóa sau không nhìn thấy bóng hắn, thì ta sẽ để hắn đi phòng trọng lực gấp mười lần ở ba ngày!”
“Ba ngày!”
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Lạc Vân Thường đá bay cửa phòng học, đi về phương hướng Luyện kim đường, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau.
“Này, các ngươi nói đây là tình huống thế nào a?”
Đỗ Phong là cái thứ nhất mở miệng nói, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt một học sinh.
“Lão đại, chuyện gì thế này?”
“Hừ!”
Học sinh này tên Lam Phi, tựa hồ là thống lĩnh đám người kia, bên người rất nhanh vây quanh một đống người, hắn hừ một tiếng nói:
“Ta nào biết, hình như tiểu tử Lý Vân Tiêu này hiểu không ít thuật luyện.”
“Không thể nào?”
Thượng Quan Tình trợn to mắt, thất thanh nói:
“Lẽ nào hắn là phế vật vũ luyện, nhưng lại là thiên tài thuật luyện? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đùng!
Lam Phi trực tiếp nắm sách giáo khoa vỗ vào đầu hắn, cả giận nói:
“Cái gì chó má thiên tài, chỉ là xem nhiều vài cuốn sách mà thôi! Thiên phú của Thuật luyện sư yêu cầu so với luyện võ cao hơn nhiều lắm, hắn chỉ là một đống rác rưởi ngay cả mạch luân cũng không mở, có thể đi theo thuật luyện chi đạo sao?”
“Lão đại nói phải a!”
Mọi người dồn dập phụ họa nói, nhưng trong mắt lấp lóe bất định.
Lam Phi đem đám người Thượng Quan Tình kéo qua một bên, một đầu khác trong phòng học cũng có mấy người tụ hợp châu đầu ghé tai, hắn cười gằn một tiếng, tự mình lớn tiếng nói:
“Vừa nãy Lạc lão sư nói, ai cũng không được phép nói cho Lý Vân Tiêu, nếu tiết sau hắn có mặt, hừ!”
Hắn hừ một tiếng, mấy người khác lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, từng cái từng cái đều phẫn nộ cúi đầu.
Lam Phi dương dương tự đắc nói:
“Trần côn tử, Hàn phì trư, còn có Như Tuyết mấy người các ngươi, biết điều đừng làm chuyện xấu cho ta! Nếu tiết sau Lý Vân Tiêu đến, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ!”
Mấy người này đều là học sinh trong ngày thường cùng Lý Vân Tiêu có quan hệ tương đối gần, có thể nói là thế lực đối lập của Lam Phi.
Sắc mặt Tần Như Tuyết phát lạnh, nắm quả đấm nhỏ tức giận nói:
“Ta đang muốn đi nói đây, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi có bản lĩnh động ta một chút thử xem!”
Vèo!
Lam Phi giận dữ, trực tiếp từ chỗ ngồi dựng lên, nhanh chân đi đến trên bục giảng, đột nhiên trực quyền vung tới, “Đùng!” một tiếng đánh vào trên hắc thiết, một quyền ấn nhợt nhạt xuất hiện trên bục giảng.
“Hắc thiết lưu ấn! Chẳng lẽ Lam Phi này mở ra bảy đạo mạch luân, ngưng tụ nguyên lực?”
“Làm sao có khả năng! Mở ra bảy đạo mạch luân là có thể bước vào Nhất Nguyên cảnh giới, xưng là một tên Võ sĩ, hắn mới mười lăm tuổi a!”
“Mặc dù không mở hoàn toàn, ta xem cũng gần như vậy rồi, Võ sĩ mười lăm tuổi, nước Thiên Thủy lại xuất hiện một vị thiên tài!”
Bốn phía đều là âm thanh thổn thức không ngớt, trong mấy chục ánh mắt tất cả đều là ước ao ghen tị. Điều này làm cho Lam Phi tự nhiên sinh ra một luồng cảm giác ưu việt, ngạo mạn chỉ vào Tần Như Tuyết nói:
“Cho dù ngươi là công chúa, lấy thiên phú của ta tình cờ bắt nạt ngươi, vương thượng cũng sẽ không trách tội.”
Tần Như Tuyết tức giận đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, muốn xông lên đánh người. Lập tức bị Trần Chân cùng Hàn Bách kéo lại, hai người bọn họ đều là bằng hữu của Lý Vân Tiêu.
Hàn Bách nhỏ giọng nói:
“Công chúa, hiện tại chúng ta thế yếu, không nên xung đột cùng với bọn hắn.”
Cả lớp hơn sáu mươi tên học viên, tất cả đều là con cháu quyền quý trung thần của nước Thiên Thủy, cũng căn cứ phe phái triều chính phân chia, tự nhiên chia làm hai phái. Lấy Lam Phi, Thượng Quan Tình cầm đầu con cháu văn thần một phái, cùng với lấy đám người Lý Vân Tiêu, Hàn Bách cầm đầu con cháu võ tướng làm một phái.
Mà công chúa vẫn không ưa đám người Lam Phi hung hăng càn quấy, ngầm cùng bọn người Lý Vân Tiêu ở một chiến tuyến.
Thời điểm ở trong phòng học ầm ầm, Lý Vân Tiêu đã đi vào trong đường phố thủ đô nước Thiên Thủy.
Sau khi Lý Vân Tiêu thức tỉnh ký ức, lực lượng linh hồn cũng thuận theo chầm chậm khôi phục lại. Đầu tiên được lợi chính là cường độ thần thức, rất nhanh ở trên thân thể mình cẩn thận kiểm tra.
“Thân thể này có chút phiền phức, chẳng trách bị gọi là phế vật Vũ luyện. Trong Đại chu thiên có rất nhiều kinh mạch ẩn hình khô cạn, căn bản là không cách nào ngưng tụ khí lực, tự nhiên sẽ mở không được mạch luân. Xem ra trước tiên phải chữa trị thân thể này đã, trong thời gian ngắn là đừng nghĩ khôi phục thực lực.”
Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn kiến trúc như ẩn như hiện, cao vót nghị lực phía trước, nhanh chân hướng phía trước đi đến.
“Nơi này là thủ đô nước Thiên Thủy, ta nhớ không sai thì Dương Địch chính là người nước Thiên Thủy, không biết hắn có ở trong Công Hội Thuật Luyện Sư hay không. Nếu như có thể tìm được Dương Địch, tất cả đều dễ làm.”
Công Hội Thuật Luyện Sư, một thế lực phân bố toàn bộ Đại lục Thiên Vũ. Vô luận là ở đâu, đều được hưởng địa vị sùng kính nhất. Mà Tháp Thuật luyện sư, cũng là kiến trúc cao nhất ở mỗi địa phương.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Công Hội Thuật Luyện Sư, tuy Tháp Thuật luyện sư trước mắt này so với cấp độ trước đây của hắn kém quá nhiều. Nhưng cũng cho hắn một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.
Trước tháp, trên một khối bia đá cũ kỹ có khắc mấy chữ: ‘Công Hội Thuật Luyện Sư’, ‘Phân bộ nước Thiên Thủy’, ‘Năm 1001 lịch Thiên Vũ, Dương Địch’”.
“Tấm bia đá này là được làm vào năm 1001 lịch Thiên Vũ? Năm 1001? Đúng rồi, hình như năm đó Dương Địch lên cấp ba Thuật luyện sư, thành hội trưởng Phân hội Thiên Thủy, cũng không biết hắn còn ở đây hay không.”
Tuy rằng Lý Vân Tiêu ở nước Thiên Thủy sinh hoạt mười lăm năm, nhưng nhân vật cấp bậc hội trưởng của Công Hội Thuật Luyện Sư không phải hắn có thể tiếp xúc đến. Bản thân hắn biết Thuật luyện sư cấp bậc cao nhất thật giống như là Lương Văn Vũ, trong ấn tượng là trình độ cấp hai.
Ngoài tháp không có bất kỳ người bảo vệ nào, bởi vì bất luận người nào cũng không dám tùy ý gây sự ở đây, hơn nữa trong tháp ẩn giấu sức mạnh, đủ khiến Công Hội Thuật Luyện Sư yên lặng này biến thành chỗ an toàn nhất nước Thiên Thủy.
Lý Vân Tiêu thuận lợi đẩy cửa đi vào, bên trong phòng khách rộng rãi so với bên ngoài nhìn qua còn rộng rãi hơn nhiều. Đám người rộn ràng, cũng phi thường náo nhiệt, thật giống như người nông thôn đột nhiên đi vào chợ bán thức ăn.
“Hoan nghênh đi tới Công Hội Thuật Luyện Sư!”
Một thanh âm dễ nghe cảm động truyền đến, liền nhìn thấy hoa mắt, Lục Dao mỹ nữ ăn mặc thời thượng lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Ta có thể giúp gì được cho ngươi? Tiểu tiên sinh thân ái.”
Đây là người phục vụ mà mỗi Công Hội Thuật Luyện Sư đều có, chuyên tiếp đón khách mời, trước đây mỗi lần đi công hội, những người phục vụ kia đều cung kính, cúi đầu nghênh tiếp, dáng dấp tùy ý ôn hòa như vậy, rất nhiều năm chưa từng thấy lại. Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
“Tiểu tiên sinh?”
Lục Dao ngọt ngào nở nụ cười.
“Tiên sinh là người trẻ nhất mà ta tiếp đón qua, xin hỏi có thể giúp gì ngươi không?”
Trên mặt nàng luôn mang nét mặt tươi cười như hoa, nhưng nội tâm lại âm thầm đem hắn lưu ý.
Bình thường người lần đầu đi tới Tháp Thuật luyện sư, biểu hiện đều là căng thẳng cùng kích động, đặc biệt tiểu hài tử càng là cẩn thận từng li từng tí, trốn ở bên cạnh đại nhân lén lút quan sát. Nào có ai như hắn vừa vào cửa liền nhìn quét toàn trường, một bộ không mặn không nhạt, dáng vẻ khoan thai.