Xuyên Sách Thành Phản Diện, Bức Mẹ Nhân Vật Chính Sinh Hài Tử

Hứa gia tọa lạc ở trung tâm thành phố phồn hoa.

Ở nơi tấc đất tấc vàng này, việc Hứa gia xây dựng được một khu biệt thự rộng lớn cả ngàn mét vuông, đủ thấy gia thế hiển hách của họ đến mức nào.

Lý Khôn lái xe đưa Hứa Hạo đến cổng sau biệt thự rồi rời đi.

Ngước nhìn khu biệt thự đồ sộ trước mắt, Hứa Hạo không khỏi cảm thán.

Cuộc sống của giới nhà giàu quả thật giản dị… tự nhiên.

Vừa bước chân vào biệt thự, lập tức có một người giúp việc tiến đến, khép nép cúi người thay giày cho Hứa Hạo.

Không sai… Chính xác là sợ hãi.

Hứa Hạo vốn dĩ chỉ giữ vẻ tao nhã lịch sự bên ngoài, còn ở nhà hắn ta tính khí thất thường, nóng nảy vô cớ.

Hắn ta không thể thao thiên lộng địa, tác oai tác quái, chỉ cần tâm tình không tốt là y như rằng tìm cớ gây sự.

Bất kể là người giúp việc trong nhà, hay là người vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia, đều trở thành đối tượng trút giận của hắn.

Nhẹ thì quát mắng, nặng thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay…

Hứa Hạo nắm giữ điểm yếu của cả hai người trong tay, chẳng sợ các nàng dám vạch áo cho người xem lưng, bởi vậy hắn muốn làm gì thì làm.

Chưa hết–

Đối với bảy cô con gái khuynh quốc khuynh thành, Hứa Hạo cũng chẳng hề đối xử tử tế.

Điều này dẫn đến việc năm người con gái lớn sau khi tốt nghiệp đều vội vàng tìm việc làm ăn, hầu như chẳng mấy khi về nhà.

Ngay cả cặp song sinh út ít, khi lên đại học cũng nhất quyết ở lại trường.

Cuối tuần cũng hiếm khi thấy mặt.

Đối với cái gia đình này, ngoài việc đã nuôi nấng họ khôn lớn, thì hoàn toàn không có chút tình thân nào đáng nói.

Hứa Hạo cũng chẳng mảy may bận tâm đến ấn tượng của người giúp việc đối với mình.

Với thân phận của hắn, cũng không cần thiết phải giải thích với ai.

“Chuẩn bị một bữa tối ánh nến…”

Nếu đã quyết định ‘khai hỏa’ với người vợ trên danh nghĩa kia, dù sao cũng là lần đầu tiên của cả hai, vẫn nên có chút nghi thức.

Người giúp việc vâng lời, nhanh chóng chạy xuống bếp chuẩn bị.

……

Khi Tô Vãn Thu về đến nhà thì đã gần tám giờ tối.

Khuôn mặt nàng lạnh tanh, khí chất băng sương.

Hoàn toàn không có chút vui vẻ nào của người vừa trải qua một ngày bận rộn trở về nhà.

Nếu không phải Hứa Hạo yêu cầu nàng mỗi ngày nhất định phải về nhà, ở trước mặt người ngoài diễn một vở kịch ân ái…

Thì cả đời này nàng cũng không muốn quay lại cái nơi khiến nàng đau lòng này nữa.

Ở bên ngoài, ai nấy đều ngưỡng mộ nàng lấy được người chồng tốt.

Tỷ phú đô la, dù tuổi đã đứng hàng trung niên nhưng vẫn phong độ ngời ngời, dáng vẻ tuấn tú lại còn tốt tính.

Tình cảnh thật sự chỉ có Tô Vãn Thu tự mình rõ ràng.

Hứa Hạo chính là một tên ngụy quân tử chính hiệu.

Vẻ nho nhã hiền hòa trong mắt mọi người, đều chỉ là lớp ngụy trang hoàn hảo của hắn.

Những ngày tháng Tô Vãn Thu sống ở nhà, không ít lần nàng phải hứng chịu những trận đánh mắng vô cớ.

Trước đây, nàng đã bị vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã của Hứa Hạo lừa gạt.

Đến khi nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn rời khỏi người đàn ông này thì đã quá muộn màng.

Tô Vãn Thu vĩnh viễn không thể quên được cái ngày hôm đó.

Sau khi bị Hứa Hạo hành hạ bằng những lời lẽ cay độc, cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, quyết định ly hôn.

Hứa Hạo nghe vậy chỉ nhếch mép cười nhạt, cầm bức ảnh chụp cả gia đình nàng lên, giọng điệu hài hước nói.

“Cho em cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ lần nữa…”

“Chuyện liên quan đến ta, nếu ngươi dám hé lộ dù chỉ nửa chữ, ta sẽ khiến nhà ngươi cửa nát nhà tan.”

“Nếu ngươi nghi ngờ ta không có bản lĩnh này, cứ việc thử xem.”

“Không muốn người nhà ngươi gặp chuyện, thì ngoan ngoãn làm một người vợ hiền mẹ tốt.”

Cũng chính lúc ấy, Tô Vãn Thu mới thấy rõ bộ mặt thật của Hứa Hạo.

Từ đó về sau, nàng không còn nhắc đến chuyện ly hôn nữa.

Hứa Hạo ngồi trên ghế sa lông.

Vừa nhâm nhi trà, hắn vừa đọc báo…

Nghe tiếng động ngoài cửa, hắn quay đầu nhìn, hai mắt nhất thời sáng rực.

Gương mặt với ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, đôi môi hồng nhuận căng mọng, mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng.

Dáng người yểu điệu thướt tha, chỗ cần nảy nở thì nảy nở, nơi cần thon thả lại mảnh mai, đường cong hoàn mỹ đến từng centimet.

Khoác lên mình bộ đồ công sở, kết hợp với gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, cô toát lên khí chất cao ngạo của một nữ tổng tài.

Dù đã hơn ba mươi tuổi, thời gian dường như chẳng để lại dấu vết nào trên gương mặt cô.

Cả người tản mát ra một loại phong vận thành thục.

Đọc tiểu thuyết xong, hắn từng hoài nghi những nữ chính được miêu tả trong truyện, người nào người nấy đều đẹp như tiên giáng trần…

Hiếu kỳ đến cùng đẹp đến trình độ nào?

Hiện tại xem như là thấy được.

So với những minh tinh nổi tiếng ở kiếp trước, cô ấy đẹp đến mức họ không xứng xách giày.

Thảo nào dù là mẹ kế, nhân vật chính vẫn bất chấp mà xông lên.

Cũng chẳng trách được bản thân hắn lại có những suy nghĩ đen tối…

Mẹ kiếp, một đại mỹ nhân ngay bên cạnh, muốn làm gì chẳng được.

Ấy vậy mà vì chứng yếu sinh lý, hắn chỉ có thể ngắm nhìn, thử hỏi ai mà chịu cho thấu?

Nhưng… Vậy cũng là chuyện trước kia rồi.

Giờ đây thân thể đã khôi phục, chẳng phải hắn muốn làm gì thì làm đó sao?

« Keng… Tô Vãn Thu oán hận ngươi, giá trị cảm xúc +123… »

Khá lắm!

Mới gặp mặt, còn chưa nói câu nào, đã trực tiếp tăng giá trị cảm xúc.

Đây là thù sâu oán nặng cỡ nào?

Hứa Hạo vừa nghĩ, một bảng thuộc tính chỉ mình hắn nhìn thấy hiện ra trước mắt.

« Nhân vật »: Tô Vãn Thu

« Thân phận »: Vãn Thu thẩm mỹ viện lão bản, ‘Chiến Thần trở về’ nữ nhân vật chính

« Mị lực »: 95 (max trị số 100)

« Lực lượng »: 10 (thường nhân 10)

« Thể chất »: 9 (thường nhân 10)

« Tinh thần »: 8 (thường nhân 10)

« Hảo cảm »: -66

……

Thảo nào thảo nào.

Hảo cảm âm 66, hèn gì hận hắn như kẻ thù không đội trời chung.

Chỉ là chỉ số thể chất này, có chút sai sai.

Không biết lát nữa thân thể này có chịu nổi sức mạnh Hồng Hoang của mình không…

Tinh thần thấp đến vậy, chắc hẳn là do bị giày vò tinh thần quá nhiều.

Dẹp bỏ suy nghĩ miên man, Hứa Hạo bước đến bàn ăn, ngồi xuống rồi lên tiếng với Tô Vãn Thu.

“Đến ăn cơm thôi, anh cố ý đợi em cùng ăn đấy…”

Ngay khi Tô Vãn Thu vừa bước vào nhà, người giúp việc đã nhanh chóng bưng bữa tối lãng mạn ánh nến lên bàn.

Tô Vãn Thu nghe vậy, hơi ngẩn ra.

Mối quan hệ giữa hai người rất đơn giản.

Trước mặt người ngoài thì giả vờ là vợ chồng, về đến nhà ai nấy đều làm lơ nhau.

Hầu như chẳng mấy khi nói chuyện.

Hứa Hạo chờ đợi nàng cùng nhau dùng bữa, đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm kết hôn.

Nghe tiếng gọi, nàng ngẩng đầu nhìn lại–

Tô Vãn Thu lúc này mới ngỡ ngàng nhận ra, trên bàn đã bày biện la liệt những món mỹ thực tinh xảo, trông vô cùng ngon miệng.

Xung quanh còn trang trí thêm bóng bay, nến… Thì ra đây là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Hứa Hạo bỗng dưng tốt bụng đến lạ, Tô Vãn Thu trong lòng không những không vui mà còn dấy lên sự nghi ngờ.

Như câu chuyện Hoàng Thử Lang chúc Tết, chẳng có ý tốt lành gì…

Không biết Hứa Hạo đang mưu tính điều gì, Tô Vãn Thu theo bản năng muốn cự tuyệt.

“Ta không đói bụng, ngươi cứ ăn trước đi.”

“Ta đã nói… cùng nhau dùng cơm.”

Hứa Hạo nhắc lại lần nữa, ngữ khí có phần nặng nề hơn.

Tô Vãn Thu chợt cứng người lại, ký ức về những ngày tháng bị Hứa Hạo áp bức ùa về.

Nàng ngoan ngoãn rửa tay rồi ngồi xuống đối diện Hứa Hạo.

Bảo mẫu nấp ở một góc, run rẩy quan sát.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, bà ta liền vội vã chuồn mất.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Hứa Hạo và Tô Vãn Thu.

Bữa tối dưới ánh nến, trai tài gái sắc… Nàng không thể không nhận ra sự khác lạ trong bầu không khí này.

……

Để lại một bình luận