Đấu Phá Thương Khung

Trong phòng, thiếu niên nhắm nghiền mắt, ngồi xếp bằng trên giường, hai tay đặt trước ngực, kết một thủ ấn kỳ dị. Lồng ngực khẽ phập phồng, mỗi nhịp hô hấp tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ. Theo vòng tuần hoàn ấy, những luồng khí màu trắng nhạt theo miệng, mũi đi vào cơ thể, ôn dưỡng xương cốt cùng thân thể.

Khi thiếu niên nhắm mắt tu luyện, chiếc nhẫn cổ màu đen trên ngón tay lại quỷ dị lóe sáng rồi lập tức biến mất…

“Hô…” Chậm rãi thở ra một hơi, thiếu niên đột nhiên mở mắt, trong đêm tối, đôi mắt hiện lên một vệt bạch quang nhàn nhạt. Đó là đấu khí vừa được hấp thu nhưng chưa hoàn toàn luyện hóa.

“Đấu khí khổ cực tu luyện, lại biến mất… Ta, ta khốn kiếp!” Cảm nhận đấu khí trong cơ thể, khuôn mặt thiếu niên bỗng bừng lên vẻ phẫn nộ, giọng nói có chút the thé.

Nắm chặt tay thành quyền, một lúc sau, thiếu niên cười khổ lắc đầu, mệt mỏi ngả xuống giường, duỗi thẳng đôi chân và đùi đang run rẩy. Chỉ có ba đoạn đấu khí, hắn không thể coi thường sự mệt mỏi này.

Vận động nhẹ nhàng thân thể trong phòng một chút, ngoài phòng truyền đến giọng nói già nua: “Tam thiếu gia, tộc trưởng gọi cậu đến đại sảnh!”

Tam thiếu gia, Tiêu Viêm đứng thứ ba trong nhà, trước hắn còn có hai người ca ca, nhưng họ đã sớm ra ngoài lịch lãm, thỉnh thoảng mới về nhà. Hai vị ca ca này đối với vị thân đệ đệ Tiêu Viêm cũng rất tốt.

“Ừ.” Thuận miệng đáp lời, Tiêu Viêm bước ra khỏi phòng, mỉm cười với một lão giả mặc thanh sam: “Đi thôi, Mặc quản gia.”

Nhìn khuôn mặt non nớt của thiếu niên, lão giả thanh sam hiền từ gật đầu. Lúc xoay người, trong mắt xẹt qua một tia tiếc nuối không ai phát hiện. Ai, với thiên phú của Tam thiếu gia trước kia, chỉ sợ sớm đã trở thành một Đấu Giả xuất sắc, đáng tiếc…

Theo lão quản gia rời khỏi hậu viện, đến trước nghênh khách đại sảnh, cung kính gõ cửa rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít. Ngồi ở vị trí cao nhất là Tiêu Chiến và ba vị lão giả sắc mặt lạnh nhạt. Họ là trưởng lão trong tộc, quyền lực không hề nhỏ hơn tộc trưởng.

Bên trái bốn người, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, bên cạnh họ cũng có một số người trẻ tuổi trong gia tộc có biểu hiện xuất sắc.

Một bên khác, ngồi ba người xa lạ. Có lẽ họ là khách quý mà Tiêu Chiến đã nhắc đến tối qua.

Với ánh mắt có chút nghi hoặc, Tiêu Viêm đảo mắt qua ba người xa lạ. Trong ba người, có một vị lão giả mặc nguyệt bạch y bào. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, đôi mắt nhỏ híp lại, quang mang ngẫu thiểm. Tầm mắt Tiêu Viêm khẽ hạ xuống, dừng lại ở ngực lão giả, đột nhiên rùng mình. Trên y bào ở ngực lão giả có một vầng trăng khuyết màu bạc, xung quanh vầng trăng là bảy ngôi sao kim quang lấp lánh.

“Thất Tinh Đại Đấu Sư! Lão nhân này lại là một vị Thất Tinh Đại Đấu Sư! Đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!” Tiêu Viêm kinh ngạc trong lòng. Thực lực của lão giả này so với phụ thân hắn còn mạnh hơn hai tinh.

Người có thể trở thành Đại Đấu Sư, ít nhất cũng là cường giả danh chấn một phương, thực lực như vậy sẽ được các thế lực tranh nhau lôi kéo, vậy mà bỗng nhiên lại gặp một vị cường giả cấp bậc như vậy, cũng khó trách Tiêu Viêm cảm thấy kinh ngạc.

Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi nam nữ trẻ tuổi. Họ đều mặc nguyệt bạch bào trang phục giống nhau. Nam tử khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, vóc người cao lớn, rất có mị lực. Quan trọng nhất là năm ngôi sao kim tinh trên ngực, đại biểu thực lực của thanh niên này: Ngũ Tinh Đấu Giả!

Có thể hai mươi tuổi trở thành Ngũ Tinh Đấu Giả, cho thấy thanh niên này có thiên phú tu luyện rất cao.

Vẻ ngoài anh tuấn, lại có thực lực bất phàm, vị thanh niên này không chỉ khiến bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê mẩn, ngay cả Tiêu Mị ngồi một bên, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khác lạ.

Thiếu nữ thầm đưa mắt, nhưng thanh niên này không hề để ý. Lúc này, hắn đang dồn sự chú ý vào thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh…

Thiếu nữ này tuổi tương đương Tiêu Viêm. Điều khiến Tiêu Viêm bất ngờ là dung mạo của nàng, còn xinh đẹp hơn Tiêu Mị vài phần. Trong gia tộc, chỉ có Tiêu Huân Nhi thanh khiết như hoa sen mới có thể so sánh. Khó trách nam tử này khinh thường những nữ tử lòe loẹt trong tộc.

Trên vành tai mềm mại của thiếu nữ có một chiếc ngọc trụy màu lục, khẽ động một chút, phát ra tiếng ngọc thanh thúy, đột ngột hiện ra vẻ kiều quý…

Ngoài ra, trên ngực đang bắt đầu phát triển của thiếu nữ, có ba ngôi sao kim tinh.

“Tam Tinh Đấu Giả, cô gái này… Nếu không nhờ ngoại vật kích phát thì chính là một tuyệt đỉnh thiên tài!” Tiêu Viêm hít nhẹ một hơi lạnh, ánh mắt dừng lại trên mặt cô gái một chút rồi rời đi. Dù sao, dưới vẻ ngoài ngây thơ của hắn là một linh hồn thành thục. Tuy thiếu nữ rất đẹp, nhưng hắn cũng không rảnh rỗi mà lộ ra bộ dáng thèm thuồng.

Hành động của Tiêu Viêm khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên, nàng không phải loại người nghĩ rằng cả thế giới đều xoay quanh mình. Nàng rất hiểu rõ khí chất và vẻ đẹp của mình. Việc Tiêu Viêm làm ngơ khiến nàng có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là như vậy thôi!

“Phụ thân, ba vị trưởng lão!” Bước nhanh về phía trước, Tiêu Viêm cung kính hành lễ với bốn người Tiêu Chiến.

“Haha, Viêm nhi, đến rồi à, mau ngồi xuống đi.” Thấy Tiêu Viêm đã đến, Tiêu Chiến dừng cuộc trò chuyện với khách nhân, gật đầu với hắn, phất tay nói.

Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm làm như không thấy vẻ không kiên nhẫn và khinh thường từ ba vị trưởng lão, quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện, không có chỗ cho mình…

“Ai, địa vị của mình trong gia tộc xem ra ngày càng thấp. Ngày xưa còn tốt, nhưng hiện tại lại khiến ta khó xử trước mặt khách nhân. Ba cái lão già bất tử này…”

Tự giễu cười trong lòng, Tiêu Viêm thầm lắc đầu.

Nhìn Tiêu Viêm đứng tại chỗ, những người trẻ tuổi trong gia tộc đều nhịn không được cười châm chọc, hiển nhiên rất thích xem hắn mất mặt.

Lúc này, Tiêu Chiến phía trên cũng phát hiện ra sự xấu hổ của Tiêu Viêm, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, nhíu mày nói với một lão giả bên cạnh: “Nhị trưởng lão, ngươi…”

“Khụ, xin lỗi, lại quên mất Tam thiếu gia. Haha, ta lập tức gọi người chuẩn bị.” Lão giả hoàng bào bị Tiêu Chiến trừng mắt chỉ nhàn nhạt cười, “tự trách” vỗ vỗ trán, nhưng sự châm chọc trong mắt không hề che giấu.

“Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi!” Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ bỗng vang lên trong đại sảnh.

Ba vị trưởng lão ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Huân Nhi đang im lặng trong góc, miệng mấp máy, nhưng không ai dám nói gì thêm…

Trong góc đại sảnh, Tiêu Huân Nhi mỉm cười khép lại cuốn sách dày cộp, khí chất đạm nhã thong dong, đối với Tiêu Viêm đáng yêu chớp chớp mắt.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Huân Nhi, Tiêu Viêm chần chừ một chút, gãi mũi gật đầu, sau đó, dưới ánh mắt ghen tỵ của đám thiếu niên, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.

“Lại giúp ta giải vây.” Ngửi mùi thơm nhàn nhạt của thiếu nữ bên cạnh, Tiêu Viêm cười nhẹ nói.

Tiêu Huân Nhi nhợt nhạt cười, khuôn mặt lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ngón tay thon thả lại mở cuốn sách cổ, tuổi còn nhỏ đã có một vẻ tri tính, hàng mi chớp động, bỗng có chút buồn bã nói: “Tiêu Viêm ca ca đã ba năm không ngồi cạnh Huân Nhi một mình rồi.”

“Ách… Huân Nhi hiện tại là thiên tài trong gia tộc, muốn có bạn bè còn không đơn giản sao?” Nhìn khuôn mặt có chút u oán của thiếu nữ, Tiêu Viêm cười gượng nói.

“Lúc Huân Nhi bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào phòng ta, sau đó dùng một thủ pháp rất ngốc nghếch cùng với đấu khí không hùng hậu, ôn dưỡng kinh mạch cùng cốt cách của ta, mỗi lần đều tự mình đổ mồ hôi đầm đìa mới mệt mỏi rời đi. Tiêu Viêm ca ca, ngươi nói hắn là ai?” Huân Nhi trầm mặc một lúc bỗng quay đầu, đối với Tiêu Viêm thản nhiên cười, vẻ phong tình của thiếu nữ khiến ánh mắt xung quanh tỏa sáng.

“Khụ… Ta, ta làm sao biết được?” Trong lòng lại giật thót, Tiêu Viêm xấu hổ cười hai tiếng, lập tức có chút chột dạ chuyển ánh mắt đến đại sảnh.

“Hì hì…” Nhìn phản ứng của Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi hòa nhã cười, ánh mắt chuyển đến cuốn sách, thản nhiên tự nhủ: “Tuy biết là hắn có ý tốt, nhưng Huân Nhi mặc kệ, dù gì đi nữa người ta cũng là con gái. Làm gì có đạo lý trộm chạm vào thân thể con gái, nếu Huân Nhi tìm thấy người đó, hừ…”

Khóe miệng giật giật, Tiêu Viêm trong lòng có chút chột dạ, không nói một lời.

Để lại một bình luận