Lĩnh vực quỷ thần, là danh xưng mà các tu sĩ dùng để gọi những vùng đất bí ẩn, không thể lý giải.
Những nơi ấy thường ẩn chứa những quy luật kỳ dị, ví dụ như ngoài thành Tân Hương tỉnh có một nơi gọi là Hồi Hình trấn, chính là một lĩnh vực quỷ thần nổi tiếng.
Người nào bước vào Hồi Hình trấn sẽ không ngừng lặp lại những chuyện đã xảy ra trong cùng một ngày, mãi mãi luân hồi, không thể thoát ra, cho đến khi chết.
Còn có Nam Môn huyện có một lĩnh vực quỷ thần, sẽ biến người bước vào thành người giấy, cho dù thần thông quảng đại cũng bất lực.
Nhưng những nơi ấy đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, ai ai cũng biết, là những nơi vô cùng nguy hiểm.
Mà Hoàng Pha thôn chỉ là một thôn trang nhỏ thuộc thành phố XX Tân Hương tỉnh mà thôi, lại có nơi nguy hiểm như vậy, sao không ai biết?
“Mầm mống xấu xa của Tân Hương, tiểu thất phu vô sỉ!”
Nữ tử áo tím vừa nghĩ tới đó, cẩm y vệ đi theo cô nàng bỗng chốc hoảng loạn, có người phát động pháp thuật, cố gắng để thân thể khôi phục, có người chạy ngược lại, tưởng rằng chạy ra khỏi vùng đất quỷ thần này thì sẽ trở về bình thường. Còn có người vì hoảng loạn, té ngã trên đường chạy, va nát bét người.
Nữ tử áo tím quát: “Đừng chạy lung tung! Nghe lệnh của ta!”
Mọi người dần dần bình tĩnh lại, tụ tập lại một chỗ, từng ánh mắt đều nhìn về cô nàng.
Nữ tử áo tím trấn tĩnh lại, nói: “Nơi này có lĩnh vực quỷ thần, chứng tỏ chúng ta đã đến đúng chỗ, đây chính là lăng mộ Chân Vương trong truyền thuyết…”
Lúc này, phía trước vang lên tiếng của Trần Thực: “Đại tỷ tỷ, sao các tỷ không đi theo? Hang ổ của lũ búp bê sứ kia ở ngay đây!”
Ánh mắt nữ tử áo tím như tia chớp, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau một con dốc lớn, chính là Trần Thực, khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt trong veo nhưng ngốc nghếch, rõ ràng không phải kẻ gian trá như trong tưởng tượng của nàng.
“Nó chỉ là một đứa trẻ, có lẽ ta nghĩ quá nhiều.”
Trong lòng nữ tử áo tím có phần tự trách, cô nàng tưởng tượng Trần Thực thành một người giỏi tính toán, mà quên hắn chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi.
Nữ tử áo tím quan sát Trần Thực, trong lòng hơi động, Trần Thực cũng giống như bọn họ, đều biến thành búp bê sứ!
“Hiển nhiên tiểu tử này không phải lần đầu tiên tới đây, như vậy chắc chắn hắn biết làm sao từ búp bê sứ chuyển lại thành người!”
Ánh mắt nữ tử áo tím sáng lên, lập tức truyền lệnh: “Đi theo, nhân cơ hội bắt lấy nó!”
Mọi người xông về phía trước, núi rừng phía trước dần dần trở nên thưa thớt, cây cối không còn rậm rạp, ngược lại, nhiều thêm từng đống đất to lớn.
Đống đất trống không, có dấu vết bị đốt, giống như hầm lò.
Ngoài ra, còn có một cái bình gốm to lớn, có cái vỡ vụn, có cái hoàn hảo, cao hơn bốn năm lần so với bọn họ, tựa như vật dụng khổng lồ không tên, cảm giác rất áp lực.
Mọi người truy đuổi Trần Thực, xuyên qua giữa bình gốm và hầm lò, nữ tử áo tím đi ở cuối cùng kinh ngạc quan sát bốn phía, đột nhiên tỉnh ngộ lại: “Không đúng, nơi này không phải lăng mộ Chân Vương! Nơi này là… xưởng hầm lò nung đồ sứ!”
Trong đầu nữ tử áo tím xuất hiện đủ loại suy nghĩ, một cái xưởng lò ở nông thôn, làm sao lại biến thành lĩnh vực quỷ thần?
Đồ sứ của xưởng gốm sứ, từ đâu mà đến?
Trần Thực dẫn bọn họ tới xưởng hầm lò làm cái gì?
Cô nàng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên giọng nói của Phương Hạc vang lên từ phía trước: “Mất dấu rồi… Nơi đó có người! Là đám búp bê sứ kia!”
Nữ tử áo tím vội vàng chạy lên phía trước, chỉ thấy búp bê sứ vừa rồi còn chơi đùa bên dòng suối giờ phút này đang trốn trong góc bóng của một cái hầm lò vẫn còn vỡi nát, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Một trong số những con búp bê sứ liên tục vẫy tay với họ.
Một tên cẩm y vệ cười nói: “Lũ nhóc này đang sợ chúng ta…”
Nữ tử áo tím tỉnh ngộ, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng nói: “Không phải bọn chúng sợ chúng ta, mà là những thứ khác! Mau lui lại ——”
Đột nhiên, mặt đất rung động ầm ầm, trời đất bỗng chốc tối sầm lại, gió bão gào thét, chỉ thấy ba người khổng lồ mặc y phục màu xanh xám bước đi về phía này.
Những người khổng lồ này thân hình cao gầy, khoảng một hai trượng, lại thêm đám người nữ tử áo tím biến thành búp bê sứ cao chưa đầy một thước, càng có vẻ cao lớn khổng lồ.
Tay chân người khổng lồ dài nhỏ, khuôn mặt tựa như tượng đất, không có bất cứ vẻ mặt gì, như là thợ lò trong lò nung nặn đồ sứ, trong lúc cử động làm dấy lên từng đợt âm phong, nhìn thấy bọn họ là đưa tay chộp tới.
Mọi người nhanh chân bỏ chạy, bỗng nhiên một người bị một tên thợ lò trong đó nắm trong tay, răng rắc một tiếng vặn gãy cổ, cái đầu sứ bị bóp nát bấy, biến thành cặn bã trượt qua khe hở giữa ngón tay của người khổng lồ chảy xuống.
Những người khác thấy tình cảnh này lại chạy trốn càng nhanh, nhưng những thợ lò kia bước một bước là bằng mấy chục bước của bọn họ, dễ dàng liền đuổi kịp một người, tóm lấy nó vào tay.
Nữ tử áo tím kinh hãi bằng chết, mặc dù cô nàng là tu sĩ, mặc dù đã sớm luyện thành Thần Thai, nhưng mà rơi vào bên trong lĩnh vực quỷ thần, uy lực đạo pháp của cô nàng tổn hao nhiều, không cách nào uy hiếp được đám thợ lò này!
Đám thợ lò nhẹ nhàng giơ chân, chỉ e có thể giẫm cô nàng nát bấy!
Cô nàng liều mạng chạy như điên, qua lại trong lò nung, tránh né những thợ lò kia truy kích, nhưng người bên cạnh càng lúc càng ít, không bao lâu chỉ còn lại một mình cô nàng.
Những người khác, đều bị ba tên thợ lò kia bắt lấy.
Nữ tử áo tím đột nhiên nghĩ đến những con búp bê sứ trốn trong hầm lò, đầu óc chợt lóe lên linh quang, cũng vội vàng trốn vào trong một hầm lò cũ nát.
Trong hầm lò này cũng có mấy búp bê sứ đang trốn, nhìn thấy cô nàng trốn vào là liên tục xua tay, ra hiệu cho cô nàng không nên lên tiếng.
Ba tên thợ lò cúi người, hết nhìn đông tới nhìn tây, trong đó có một tên thò đầu ra, khuôn mặt to lớn chặn cửa vào hầm.
Nữ tử áo tím nín thở ngưng thần, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Thợ lò cử chỉ cứng ngắc, hai mắt vô thần, con ngươi cũng giống đồ sứ, khi chuyển động vang lên lách cách, nhìn lướt qua trong hầm rồi đứng dậy sải bước rời đi.
Mấy thợ lò khác cũng ngừng tìm kiếm.
Sau một lúc lâu, mấy con búp bê sứ kia lén lút thò đầu ra, nhìn xung quanh một hồi, thở phào một cái, vẫy vẫy tay với cô nàng.
Nữ tử áo tím đến gần, khom lưng lặng lẽ đi theo mấy con búp bê sứ này.
Cách đó không xa, một cái hầm lò lớn bốc lửa cháy hừng hực, than cháy mãnh liệt, ba tên thợ lò kia mang búp bê sứ mình bắt được ném vào trong lửa nóng.
Búp bê sứ giãy dụa trong lửa nóng, thét lên chói tai, tan chảy biến dạng.
Nữ tử áo tím trong lòng quặn đau, những búp bê sứ kia là cẩm y vệ của Triệu gia ở Tân Hương, bây giờ lại chết ở nơi nông thôn rách nát này!
Cô nàng đi theo mấy búp bê sứ, lặng lẽ rời khỏi xưởng lò.
“Ngươi cũng bị tiểu súc sinh thôn Hoàng Pha lừa gạt đến nơi đây à?” Một con búp bê sứ trong đó dò hỏi.
Nữ tử áo tím nói: “Ta không nghe hiểu lời của các ngươi… Hả?”
Cô nàng kinh ngạc phát hiện, sau khi mình biến thành búp bê sứ, không ngờ lại không thầy mà hiểu, có thể nghe được ngôn ngữ như chim hót của những búp bê sứ này!
Nữ tử áo tím cũng không giấu diếm, thuật lại ngọn nguồn một lần, nói: “Hắn nói hắn thành thật, nhưng trong bụng toàn là ý nghĩ xấu! Các ngươi…”
Một búp bê sứ trong số đó thở dài, nói: “Chúng ta cũng tới đây tầm bảo, bị hắn lừa gạt vào nơi đây mới rơi vào kết cục như vậy.”
“Còn cả chúng ta nữa.” Lại có mấy búp bê sứ đi tới.
“Chúng ta nữa.”
Bên ngoài xưởng lò, từng đám búp bê sứ đi tới, sắc mặt đều âm trầm.
“Chúng ta nghe nói lăng mộ Chân Vương ở gần đây, vì thế đến đây tìm kiếm lăng mộ này, ngóng trông có thể có chút cơ duyên. Không ngờ lòng người nào có chất phác, tính cách dân chúng nông thôn vốn đơn thuần mà có tiểu ma đầu cỡ này!”
Một búp bê sứ trông khá già nua sắc mặt vừa bi ai vừa phẫn nộ, gõ quải trượng trong tay, giận dữ nói: “Tiểu ma đầu lừa gạt chúng ta đến nơi đây, biến thành đồ sứ! Hai năm qua, người trúng chiêu càng ngày càng nhiều, đều trúng độc thủ của nó!”
Có người căm phẫn sục sôi: “Không xứng làm con cháu!”
Mọi người đều phụ họa: “Đúng! Không xứng làm con cháu!”
Nữ tử áo tím cũng phụ họa theo, trong lòng lại thầm nhủ: “Những người này cũng tới tìm lăng mộ Chân Vương, hiển nhiên cũng giống ta, cũng định dùng thủ đoạn giết người diệt khẩu, bị Tiểu Thành Thực phát hiện, cho nên mới lừa bọn họ tới đây. Tiểu tử này…”
Cô nàng nhớ tới Trần Thực lại không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tử thối này chỉ mới mười mấy tuổi thật sao? Còn nữa, hắn làm cách nào từ đồ sứ hóa thành thân người?”
“Cô nương, ngươi là…”
Một búp bê sứ mang dáng dấp người đàn ông trung niên tiến lên, quan sát nữ tử áo tím, đột nhiên la lên thất thanh: “Ngươi là Triệu Nhị cô nương của Triệu gia Tân Hương tỉnh?”
Nữ tử áo tím kinh ngạc, gật đầu nói: “Các hạ là…”
Búp bê sứ kia nói: “Ta là Tuyền Châu – Lý Hiển, Triệu Nhị cô nương, năm trước chúng ta từng gặp một lần!”
Trong lòng nữ tử áo tím cả kinh, Tuyền Châu Lý Hiển xuất thân danh môn, nổi danh đã lâu, nghe nói trong Long Uyên bị tội phạm chiếm cứ, không người nào chế phục được, Tuyền Châu Lý Hiển lại đơn thương độc mã xông Long Uyên, bảy vào bảy ra, không ai có thể ngăn cản!
Lúc trước khi hắn đi vào Tân Hương tỉnh, phụ thân còn bảo cô nàng tới bái kiến Lý thúc thúc, không nghĩ tới lại bị vây ở nơi thâm sơn cùng cốc này!
“Tại hạ Đan Giang – Hạ Thanh Hà, bái kiến Triệu Nhị cô nương.”
Trong lòng nữ tử áo tím lại cả kinh, Đan Giang – Hạ Thanh Hà này cũng là một nhân vật nổi danh, tu thành Kim Đan, là một vị cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi!
Hắn cũng bị vây hãm ở đây!
Một búp bê sứ dáng dấp cô gái nói: “Tiểu nữ tử Lâm Phi Sương, bái kiến Triệu nhị cô nương, bái kiến chư vị.”
“Tại hạ Tân Hương – Long Cương, bái kiến Triệu Nhị cô nương, bái kiến chư vị!”
“Thiếp thân Dục Đô – Hoa Thanh Trì, bái kiến Triệu nhị cô nương.”
……
Những búp bê sứ này báo danh từng người, không ngờ lại đều là nhân vật có danh tiếng, trong đó còn có một vị lão tiền bối luyện thành Nguyên Anh!
Trong lòng nữ tử áo tím vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, trong những cường giả này có một số thậm chí Tân Hương Triệu gia cũng phải đối đãi lễ độ, không ngờ lại đều bị tiểu gia hỏa kia lừa gạt biến thành búp bê sứ, mặc cho người ta chém giết!
“Nhưng địa vị của ta ở Triệu gia không thấp, mấy ngày nay ta không về nhà, chắc chắn phụ thân sẽ phái người đến tìm ta, chỉ cần tìm được Hoàng Pha thôn là có thể tìm được tung tích của chúng ta, giải cứu ta ra!” Nữ tử áo tím thầm nghĩ trong lòng.
Trong lò gốm, ánh lửa ngút trời.
Trần Thực lặng lẽ thối lui về phía góc tường âm u, tránh né ba tên thợ gốm như tượng gỗ kia.
Trong góc tường là mấy cái bình lớn hình ống, thấy hắn chen về phía bên này vội vàng rụt tay rụt chân, chen càng chặt chẽ hơn một chút, để cho búp bê sứ này không chen vào được.
Nhưng khoảng trống giữa bọn chúng khá lớn, vẫn bị hắn chen vào.
Ba tên thợ lò tay chân dài thòng đi qua phía trước, trong đó có một tên thợ lò liếc mắt nhìn đống bình ở góc tường, một cái bình trong đó bị kinh hãi, bộp một tiếng mọc ra một cái chân.
Hai tên thợ lò khác lập tức quay đầu nhìn lại, cái bình kia thấy tình thế không ổn lập tức mọc ra hai cánh tay và một cái chân khác, nhanh chân bỏ chạy, nắp bình vang lên rầm rầm.
Ba tên thợ lò lập tức đuổi theo, qua một lúc lâu, hai thợ lò quay trở lại, cúi người, mất mặt không biểu cảm tiến đến trước từng cái bình ở góc tường, tựa như đang kiểm tra xem còn có cái bình nào sống lại.
Trần Thực trốn trong góc bình lén lút nhìn lại, đôi mắt của thợ lò xám trắng, cứ như món đồ sứ nung hỏng.
Hai tên thợ lò quan sát một phen, phát hiện bình không tác quái, lúc này mới rời đi.
Lại qua một lát, một thợ lò khác kéo cái bình kia chạy trốn quay về, ném cái bình vào trong hầm lò nung chảy.
Trong bóng tối ở góc tường, Tần Thực và mấy cái bình may mắn còn sống sót rón ra rón rén, lặng lẽ rời đi.
Mấy cái bình may mắn còn sống dường như cũng không hợp với Trần Thực, đợi thoát khỏi tầm mắt của ba thợ lò là quay người tìm Trần Thực tính sổ, nhưng phía sau chúng trống trơn, Trần Thực sớm đã nhân cơ hội chạy trốn không còn tăm hơi.