Vương Trác đối với cảnh tượng trước mắt cũng rất giật mình, sau một hồi tinh thần mới thả lỏng, trong lòng ngạo khí bất giác thu liễm đi rất nhiều.
Lúc này, lại có vài đạo kiếm quang bay tới gần, sau khi từng đạo kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái liền xuất hiện, ở bên người bọn họ đều mang theo vài thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi.
Những người này có nam có nữ, ở khoảnh khắc hạ xuống cũng đều như ba người Vương Lâm, ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mắt, trên mặt biểu tình không giống nhau.
Các đệ tử Hằng Nhạc Phái sau khi mang người liền đứng rải rác ở cách đó không xa, vừa nói chuyện với nhau, vừa đánh giá những thiếu niên này. Sau khi tất cả thiếu niên được đề cử đều tề tựu ở đây, người trung niên mặc áo đen nhìn lướt qua mọi người, rồi lên tiếng, thanh âm không chứa bất cứ cảm tình nào: “Trong các ngươi sẽ chỉ có vài người sẽ được tuyển chọn trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái chúng ta.”
Các thiếu niên kinh sợ trong lòng, Vương Lâm cũng thấp thỏm, hắn đã đếm được tổng cộng có bốn mươi tám người tham gia trắc thí.
“Tu tiên, quan trọng nhất là thiên tư, hiện tại là hạng trắc thí thứ nhất, chính là xem các ngươi linh căn có đầy đủ không. Hiện tại ta chỉ vào ai, người đó liền đi tới trước mặt ta.”
Người trung niên mặc áo đen mặt không chút thay đổi, tùy ý chỉ vào một thiếu niên.
Thiếu niên này hai chân khẽ run, cẩn thận tiến đến, tay người trung niên khẽ đặt trên đỉnh đầu thiếu niên một lát rồi thản nhiên nói: “Không hợp cách, qua bên trái đứng.”
Thiếu niên hình như lập tức mất đi tất cả khí lực, vẻ mặt ảm đạm, trên mắt mang theo vẻ mờ mịt đi qua bên trái, trầm mặc không nói gì.
Tiếp theo lại một thiếu niên bị chỉ trúng, thấp thỏm lo lắng tiến lên.
“Không hợp cách.”
“Không hợp cách.”
“Không hợp cách.”
Liên tục hơn mười người đều không hợp cách, bên phải người trung niên, đến bây giờ đến một người cũng không có.
Đến lượt Vương Trác bị chỉ trúng, trên mặt hắn thu lại ngạo khí, sắc mặt có chút tái nhợt, tiến lên phía trước.
Người trung niên sau khi tay đặt ở trên đầu Vương Trác, bỗng nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, ngữ khí ôn hòa, nói: “Ngươi tên là gì?”
Vương Trác vội vàng cung kính nói: “Hồi bẩm thượng tiên, tiểu tử tên là Vương Trác.”
Người trung niên gật đầu, cười nói: “Nguyên lai ngươi chính là Vương Trác mà Đạo Hư sư thúc từng nhắc đến, ân, qua bên phải đứng đi.”
Vương Trác mừng rỡ, ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đi qua bên phải, trong mắt ngạo khí lại hiện ra, khinh miệt nhìn mọi người, vẻ mặt ngông cuồng tự đại.
“Mẹ nó, hắn đúng là chó ngáp phải ruồi.”
Vương Hạo bĩu môi, hướng Vương Lâm thấp giọng nói.
Vương Lâm trong lòng càng thêm khẩn trương, trước mắt hắn hiện lên ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ, hai tay nắm chặt.
“Không sai, ngươi cũng đi qua bên phải đứng.”
Thanh âm kinh hỉ của người trung niên truyền đến, ở trước mặt hắn là một cô gái.
Thời gian trôi qua không lâu, đại bộ phận thiếu niên đều được trắc thí hết, nhưng đứng ở bên phải người trung niên chỉ có hai người.
Đến lượt Vương Hạo bị chỉ trúng. Vương Hạo nhanh chóng tiến lên, đứng ở trước mặt người trung niên, không đợi đối phương trắc thí đã quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái thật mạnh, lớn tiếng nói: “Thượng tiên tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, tiểu tử tên là Vương Hạo, ngài trắc thí nhiều người như vậy nhất định rất vất vả, hay là ngài hãy nghỉ ngơi một hồi? Ta không nóng vội, không có việc gì.”
Người trung niên không nhịn được cười, người khác trắc thí ai cũng có vẻ mặt khẩn trương, chỉ riêng thiếu niên khỏe mạnh kháu khỉnh trước mắt này, lanh lợi nhất, cư nhiên còn biết tâng bốc nịnh nọt mình. Sau khi đưa tay đặt ở trên đầu Vương Hạo, hắn lắc đầu nói: “Tư chất kém quá, không…”
Vương Hạo vừa nghe nói tư chất mình không được, trong lòng lập tức như ngã xuống sơn cốc, nhưng không đợi đối phương nói xong, hắn lập tức từ trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc, hai tay nâng lên, lanh lợi nói: “Thượng tiên, đây là thứ gia phụ ngẫu nhiên tìm được ở trong núi, thử đập nhiều lần nhưng không vỡ, tiểu tử đặc biệt từ trong nhà mang đến, hiến cho thượng tiên ngài.”
Người trung niên lắc đầu cười khẽ, đang muốn cự tuyệt, nhưng khi đảo qua hộp ngọc, bỗng nhiên đồng tử co rút lại, sau khi cầm lên nhìn kỹ, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Không sai, cư nhiên là một gốc linh chi ba trăm năm, xem bộ dáng hộp ngọc này, xem ra là bị tu tiên giả phong ấn ở bên trong, khó trách cha ngươi đập không vỡ.”
Hắn ngữ khí ngừng một chút, thoáng trầm ngâm, rồi cười nói: “Bên người ta thiếu một tiểu đồng luyện đan, ta xem ngươi có vẻ thông minh, có đồng ý làm tiểu đồng của ta không?”
Vương Hạo lập tức kinh hỉ, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, hắn kích động không thôi, lớn tiếng nói: “Nguyện ý, thượng tiên, ta nguyện ý.”
Người trung niên gật đầu mỉm cười, nói: “Làm dược đồng của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi có thể cùng với đám đệ tử nội môn tu luyện tiên pháp, ngươi đứng ở bên phải đi.”
Vương Hạo trong lòng hưng phấn, chạy đến bên phải, dương dương đắc ý trừng mắt nhìn Vương Trác một cái.
Tất cả những người thất bại ôm đầu thất vọng, thậm chí có người đã rơi lệ đầy mặt, khóc không ngừng.
Người trung niên nhướng mày, quát: “Kẻ nào khóc, trực tiếp đưa đi!”
Mấy đệ tử Hằng Nhạc Phái đứng cách đó không xa lập tức đi ra, xách mấy kẻ khóc lóc lên, thờ ơ đạp kiếm quang nhanh chóng biến mất.
Người trung niên tùy ý chỉ một cái, chỉ trúng Vương Lâm.
Vương Lâm hít sâu một hơi, vạn phần khẩn trương đi đến bên cạnh người trung niên, trong đầu hắn trống rỗng, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, không nhịn được hồi tưởng lại ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ.
“Ta nhất định có thể được tuyển chọn!”
Vương Lâm kiên định nghĩ.
Người trung niên đưa tay đặt ở trên đầu Vương Lâm một lát, sau đó mặt không chút thay đổi phun ra ba chữ làm cho Vương Lâm như rơi xuống hầm băng.
“Không hợp cách!”
Vương Lâm không biết mình đi đến trong đội ngũ bên trái như thế nào, hắn chỉ cảm thấy giống như lôi đình ầm ầm vang bên tai, ba chữ kia vẫn cứ lượn lờ quanh quẩn lên xuống.
Chừng một hồi, tất cả mọi người đã được trắc thí hết, đứng ở bên phải, chỉ có ba người. Ba người này ở trong mắt người thất bại, giống như một loại thiên chi kiêu tử, cao lớn vô cùng.
Vương Trác khinh miệt nhìn Vương Lâm, trong mắt biểu lộ ý mỉa mai.
“Tu tiên, tư chất tuy rằng trọng yếu, nhưng nghị lực lại càng quan trọng, những thiếu niên như các ngươi tư chất bình thường, nhưng nếu có đủ nghị lực, cũng đều có thể trở thành đệ tử ký danh! Hạng trắc thí thứ hai, chính là nghị lực!”
Người trung niên mặt không chút thay đổi, ngừng một chút, lại nói: “Theo đường mòn bằng đá này đi lên, người đi tới đỉnh, tính là đủ tư cách, nếu ngày thứ ba mà vẫn chưa hoàn thành, chính là thất bại, kẻ thất bại sẽ bị đuổi về gia tộc của các ngươi. Nếu nửa đường kiên trì không được hoặc là gặp phải nguy hiểm, liền lớn tiếng la lên bỏ cuộc, tự động có người đem ngươi mang đi.”
Nói xong, người trung niên mỉm cười nhìn ba người bên phải, nói: “Các ngươi theo ta đi gặp chưởng môn, đến lúc đó sẽ theo an bài của sư phụ, Vương Hạo, ngươi không cần đi gặp chưởng môn, theo ta đi tới đan phòng.”
Người trung niên phân phó xong, liền mang theo ba vị thiên chi kiêu tử bay lên trên núi.
Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, không chút do dự cất bước hướng đường mòn bằng đá đi đến, tiến hành hạng trắc thí thứ hai, nghị lực.
Trừ bỏ ba vị thiên chi kiêu tử cùng với sáu thiếu niên khóc lóc bị đưa đi ra, còn còn lại ba mươi chín người.
Trong ba mươi chín người này có người ôm đầu thất vọng, cũng có kẻ thần sắc kiên nghị, cũng có kẻ do dự sợ hãi, dù thời gian cất bước của từng người cũng khác nhau nhưng tất cả đều đi vào đường mòn bằng đá.