Tiên Nghịch

Đường mòn bằng đá dốc đứng không bằng phẳng, hai bên lại có hiểm cảnh liên miên, chỉ sơ suất một chút sẽ trượt chân rơi xuống.

Đi không đến nửa ngày, Vương Lâm liền cảm giác hai chân như buộc chì, mồ hôi tuôn ra như mưa, không khí trên cao không thể so với không khí ở dưới nên khó có thể cất bước. Lúc trước ở chân núi hắn tưởng đường mòn bằng đá này không dài lắm, nhưng khi đi vào mới phát hiện đường mòn này dường như không có điểm cuối, khiến cho người ta từ đáy lòng không khỏi sinh ra tư tưởng tuyệt vọng.

Ở phía trước hắn có mười mấy thiếu niên thân thể cường tráng cũng đều thở hồng hộc, chậm rãi bò lên. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có một ai bỏ cuộc.

Vương Lâm cắn răng kiên trì, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, đúng lúc này, ở phía sau hắn một thiếu niên bỗng nhiên trượt chân, thân thể nhanh chóng rơi xuống, ngay tức khắc tiếng thét hoảng sợ vang lên.

“Ta bỏ cuộc, cứu mạng!”

Tất cả mọi người dừng chân lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên kia, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen lóe lên, một đệ tử Hằng Nhạc Phái không biết từ địa phương nào lao ra, bắt lấy thân thể thiếu niên giữa không trung, nhẹ nhàng ôm hắn hạ xuống dưới chân núi.

Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, trầm mặc không nói gì, cẩn thận tiếp tục đi về phía trước, thời gian nhanh chóng trôi qua, hai ngày sau, mười mấy thiếu niên phía trước hắn đã biến mất không thấy thân ảnh.

Vương Lâm không biết những đồng bạn này rốt cuộc có bao nhiêu người bỏ cuộc, hắn chỉ biết là, mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc, hai chân đã xuất huyết, đau đớn như kim châm thường xuyên truyền đến, nhưng hắn vẫn kiên trì dùng tay bò lên phía trước.

“Một đứa trẻ kiên cường, thế nhưng đại đạo vô tình, phí công, phí công thôi…”

Một tiếng thở dài từ đỉnh núi truyền tới, một người trung niên sắc mặt vàng như nến, nhẹ nhàng bay xuống, khi bay ngang qua bên người một thiếu niên liền cảm khái.

Khi bay ngang qua bên người Vương Lâm, người trung niên liền dừng lại một chút. Vương Lâm là thiếu niên thứ sáu hắn nhìn thấy, cũng là người thảm hại nhất, toàn thân máu chảy đầm đìa, quần áo đã thấm đẫm máu tươi, đầu gối, ngón chân huyết nhục lẫn lộn, lúc này đang dùng hai tay từng chút từng chút bò lên. Người trung niên than nhẹ một tiếng, hỏi: “Tiểu tử, ngươi tên là gì?”

Vương Lâm đầu óc đã gần như mơ hồ, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm là cho dù chết cũng phải bò lên đỉnh núi, đối với câu hỏi của người trung niên, hắn căn bản là không nghe thấy, ở trong mắt hắn, trừ đường mòn bằng đá này ra, không còn thứ khác.

Người trung niên nhìn chăm chú hai mắt Vương Lâm, đối với tâm niệm kiên định của hắn có chút cảm động, giơ tay đặt ở trên đầu Vương Lâm một lát, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: “Nghị lực tuyệt hảo, đáng tiếc tư chất quá mức bình thường, vô duyên, vô duyên…”

Hắn nhìn Vương Lâm một hồi lâu, rồi tiếp tục theo đường mòn bằng đá bay xuống.

Buổi tối ngày thứ hai, Vương Lâm hai tay huyết nhục lẫn lộn, trên đường mòn bằng đá phía sau hắn có lưu lại một vệt máu rất dài. Hiện tại hắn hoàn toàn dựa vào ý niệm kiên định để thôi động thân thể.

Tại ngày thứ ba thời khắc mặt trời mọc, khi hơi thở đã tới bên bờ hấp hối, hắn mơ hồ nhìn thấy được điểm cuối đường mòn bằng đá, đáng tiếc lúc này một thanh âm như tiếng sấm vô tình truyền đến.

“Thời gian đã đến, chỉ có ba người đủ tư cách, còn lại… Thất bại!”

Vương Lâm cười thảm một tiếng, ngã trên đường mòn bằng đá, hôn mê bất tỉnh.

Người trung niên mặc áo đen ba ngày trước trắc thí thiên tư đứng ở đỉnh núi, tuy nhìn thấy Vương Lâm cách nơi này không đến mười trượng, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ vô tình.

Lúc này các đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng từ đỉnh núi đi xuống phía dưới, dọc theo đường mòn bằng đá đem tất cả thiếu niên còn đang kiên trì đưa lên trên núi, đồng loạt cho ăn dược vật.

“Sư huynh, trong ba mươi chín người trắc thí có hai mươi năm người bỏ cuộc, trừ ba người đủ tư cách ra, còn lại mười một người.”

Một nữ đệ tử Hằng Nhạc Phái lạnh giọng báo cáo, năm đó nàng cũng trải qua trắc thí nghị lực tàn khốc này, cuối cùng nhờ luyện tập võ thuật căn bản từ nhỏ nên mới miễn cưỡng đủ tư cách trở thành đệ tử ký danh. Hơn mười năm nay dù nàng đã rất nỗ lực nhưng vẫn chưa thể trở thành đệ tử chính thức.

Người trung niên mặc áo đen bộ dạng lạnh như băng, gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua mười một thiếu niên đang hôn mê, thản nhiên mở miệng nói: “Dẫn ba người đủ tư cách tới phòng tạp vụ, an bài công tác sau này. Hai mươi năm người bỏ cuộc thì đuổi về gia tộc từng người. Về phần mười một người kiên trì đến cuối cùng này, đợi sau khi bọn chúng tỉnh dậy thì đưa đến Kiếm Linh các, xem có người nào có duyên với kiếm linh hay không, nếu như không có thì đuổi về gia tộc từng người.”

Nói xong, người trung niên phất tay áo bay đi.

Ba ngày sau, mười một thiếu niên bao gồm Vương Lâm đều có mặt bên trong Kiếm Linh các. Sắc mặt mười một người đều tái nhợt, vết thương trên cơ thể Vương Lâm đã khỏi hẳn, nhưng vết thương tâm linh thì chưa, từng trận đau đớn ray rứt, không ngừng cắn nuốt thể xác và tinh thần hắn.

Trắc thí tại Kiếm Kinh các cũng không phải là người trung niên mặc áo đen chủ trì, mà là một thanh niên mặc áo trắng, bất quá sắc mặt thanh niên này cũng lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía mười một thiếu niên hoàn toàn vô tình.

“Đây là lần trắc thí cuối cùng, kẻ có thể đi vào phòng này, thông qua.”

Thanh niên lời nói ngắn gọn, trên mặt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Vương Lâm thấy đây là một căn phòng bình thường đến cực điểm, chính giữa căn phòng trải một cái thảm đỏ, hai bên là các hàng giá có rất nhiều thanh cổ kiếm dài ngắn không giống nhau.

Một đám thiếu niên dựa theo trình tự đi vào, khi thiếu niên thứ nhất đi được năm trượng, trên mặt liền lộ vẻ giãy giụa, sau đó bị một cỗ lực đạo vô hình đẩy mạnh ra khỏi căn phòng.

“Không hợp cách, kế tiếp!”

Thanh niên mặc áo trắng thản nhiên nói.

Vương Lâm là người thứ bảy đi vào, sáu người trước toàn bộ đều thất bại ở vị trí năm trượng. Hắn vô cùng chua xót, kỳ vọng trong lòng còn thừa không nhiều lắm.

Khi bước qua vị trí năm trượng, Vương Lâm liền ngẩn ngơ, kỳ vọng trong lòng nhanh chóng kéo lên, miệng lưỡi khô khan, trái tim kinh hoàng, chậm rãi đi về phía trước, ở vị trí sáu trượng, Vương Lâm vẫn chưa có cảm giác khó chịu gì.

Thanh niên mặc áo trắng ‘di’ một tiếng, ánh mắt chớp động, lộ ra một tia hứng thú, nhưng rồi khuôn mặt nhanh chóng bình thường trở lại, nói: “Đừng do dự, tiếp tục đi về phía trước đi, nếu có thể đi đến cuối căn phòng, đạt được kiếm linh thừa nhận thì ngươi sẽ được thu nhận làm đệ tử chính thức!”

Trên mặt mười thiếu niên khác đều lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng bên trong vẻ hâm mộ, còn ẩn giấu cả ghen tị.

Vương Lâm trong lòng khẩn trương, ánh mắt cha mẹ kỳ vọng lại nhập vào trong óc. Ở vị trí bảy trượng vẫn không có cảm giác khó chịu gì, Vương Lâm thấp thỏm, bước dần về vị trí tám trượng.

Nhưng vào lúc này, một cỗ lực đạo khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, điên cuồng tuôn ra hướng về phía Vương Lâm, thân thể hắn bị đánh bay về phía sau hơn mười trượng, mới ngừng lại được.

Các thiếu niên còn lại, mặt đều lộ ra vẻ châm biếm, ở trong mắt bọn họ, Vương Lâm nên giống như mình, không có khả năng có bất cứ cơ hội nào.

Cười thảm một tiếng, vết thương lòng của Vương Lâm lại càng lớn hơn, ánh mắt cha mẹ kỳ vọng dần dần biến mất trong đầu.

Vẻ mặt thanh niên mặc áo trắng lại giống như trước lạnh như băng, thản nhiên nói: “Không hợp cách, kế tiếp.”

Để lại một bình luận