Tiên Nghịch

Thấy Vương Lâm trầm mặc, Vương Trác ở một bên châm chọc nói: “Ta đã sớm nói mà, tiểu tử này không thích hợp, hiện tại thế nào, rõ ràng chỉ tốn công vô ích mà lại còn mất mặt, ta lần đầu tiên trắc thí đã được thu nhận, không thấy được mấy lần trắc thí sau của hắn, nhưng mà nghe nói là dù trải qua ba hạng trắc thí nhưng hắn vẫn không có lần nào đủ tư cách. Nếu mà sớm nghe lời ta thì có phải đỡ tốn công không, ta thấy cho Hổ Tử nhà Tứ thúc đi còn có khả năng hơn hắn.”

Tứ thúc của Vương Lâm nhướng mày, quát: “Vương Trác, cho dù ngươi đã trở thành đệ tử tiên nhân, nhưng đừng ở trước mặt ta làm càn. Hổ Tử nhà ta có thích hợp hay không, cũng không liên quan gì tới ngươi, đồ không biết lớn nhỏ.”

Vương Trác trong mắt hàn quang chợt lóe, cười lạnh không nói gì.

Cha của Vương Lâm thoáng cái dường như già nua hơn mười tuổi, ngồi phịch trên ghế. Mẹ của Vương Lâm cũng giật mình, dường như không thể tin được, hỏi: “Thiết Trụ… Là… Là thật sao?”

Vương Lâm cắn chặt môi dưới, không cảm giác được việc đã chảy máu, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu vài cái thật mạnh, thấp giọng nói: “Cha, mẹ, Thiết Trụ không được tiên nhân thu nhận, thực có lỗi với cha mẹ… Con… Con kiếp sau sẽ báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ.”

Mẹ của Vương Lâm cảm nhận thấy được niềm tuyệt vọng trong giọng nói con mình, lập tức chạy tới, ôm lấy Vương Lâm, nghẹn ngào nói: “Con à, không sao, không cần buồn, chỉ là không được tiên nhân thu nhận thôi mà, sang năm con tham gia kỳ thi trong huyện cũng được, con à, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, nghĩ thông suốt một chút, cha con và mẹ về sau còn trông cậy vào con lo ma chay đó.”

Cha của Vương Lâm lúc này cũng khôi phục lại, nhìn thần sắc Vương Lâm, trong lòng chấn động, vội vàng đi qua ôm Vương Lâm, lo lắng nói: “Thiết Trụ, con cũng đừng làm chuyện điên rồ, hết thảy có cha đây, nghe lời cha, ta về nhà đọc sách, sang năm đi thi cũng được mà.”

Thân thích chung quanh, một đám sắc mặt biến hóa cực nhanh, đều rời xa cha mẹ của Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ xem náo nhiệt, không ngừng chỉ chỏ này nọ.

“Đứa nhỏ Thiết Trụ này, ta trước đây đã cảm thấy là không được, hắn làm sao có thể so sánh với Vương Trác nhà đại ca, lần này xem như làm mất thể diện gia tộc rồi.”

Lục thúc của Vương Lâm, châm biếm nói.

“Đúng vậy, sớm biết là như thế này thì đừng làm bộ như đã được thu nhận, thật dọa người, lão nhị, ngươi đã là người lớn tuổi rồi, sao lại làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, khó trách trước đây cha ngươi không đem gia sản phân cho ngươi.”

Tam thúc tổ mặt lộ vẻ chán ghét, châm chọc nói.

“Ta nói này, chuyện đứa nhỏ này từ bé thông minh, tám chín phần mười là giả, phỏng chừng là lão nhị cảm thấy cuộc đời này của mình không có tiền đồ gì, cho nên đem con của mình thổi phồng một chút, hiện tại thế nào, bị vạch trần rồi.”

Ngũ thúc của Vương Lâm vừa mới còn ngồi ở bên cạnh cha của Vương Lâm, sắc mặt lập tức biến hóa, không còn vẻ mặt a dua như vừa rồi.

“Ba đứa nhỏ đi trắc thí, chỉ mình hắn thất bại, đứa nhỏ Thiết Trụ này là người kém cỏi nhất trong thế hệ hậu bối Vương gia chúng ta, mất mặt, Nhị tẩu, vừa rồi ta còn nói ngươi cùng Nhị ca cùng một chỗ hưởng phúc, hiện tại ta thấy, ngươi đời này cũng chỉ như vậy, không có cái phúc khí kia.”

Trong đám nữ quyến có người châm biếm nói.

“Không chỉ có vậy, mấy ngày hôm trước ta còn đi đến trong thôn bọn họ nhìn thấy Thiết Trụ, lúc ấy ta liền nghĩ đứa nhỏ này ngu ngốc vô cùng, làm sao có thể cùng Vương Trác cùng Vương Hạo hai đứa trẻ kia so sánh được, quả đúng là như vậy.”

Ngũ thẩm của Vương Lâm cũng thay đổi sắc mặt, bắt đầu châm chọc.

“Ta đã sớm nhìn ra đứa nhỏ Thiết Trụ này không được, các ngươi nhìn cha mẹ của hắn xem, sao có thể sinh ra đứa con giỏi giang được chứ, Vương gia chúng ta, cũng chỉ có con của đại ca và lão tam là có tiền đồ, Thiết Trụ, phi, nghe cái tên thôi đã thấy ngu ngốc.”

Những người còn lại cũng không chịu thua kém châm biếm nói.

“Mắt ta đúng là bị mù rồi, tí nữa thì đem con gái của mình đẩy vào trong hố lửa, may mắn Thiết Trụ này không được tiên nhân thu nhận, bằng không con gái ta về sau sẽ hận ta cả đời, mẹ của Thiết Trụ, việc thông gia này, chúng ta quên đi thôi, con nhà ngươi nếu không được làm tiên nhân thì ai sẽ đem con gái hứa gả cho hắn, chẳng phải cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao.”

Trong khoảng thời gian ngắn, hầu như tất cả thân thích đều lộ ra sắc mặt châm chọc, đủ loại ngôn ngữ ác độc càng ngày càng nghiêm trọng, vô tình đả kích cả nhà Vương Lâm.

Một màn này, cùng màn nịnh hót ban nãy, khác biệt như trời với đất vậy. Cũng có lắm kẻ, không chút lưu tình mở miệng liền đòi lại lễ vật lúc trước biếu tặng, cha mẹ của Vương Lâm nghe xong mặt không còn chút máu, Vương Lâm nắm chặt nắm tay, đau đớn trong lòng càng thêm dữ đội, lúc này hắn có suy nghĩ muốn chết.

Cha của Vương Trác, trong lòng cười lạnh, không chút để ý nói: “Lão nhị, lúc trước ta đã nói rồi, tiên nhân thu đồ đệ chú trọng tiên duyên, yêu cầu rất nghiêm khắc, trừ phi vĩ đại như con ta, bằng không căn bản là không có nửa điểm cơ hội, nhưng ngươi thì sao, chẳng thèm để ý, hiện tại làm cho đứa nhỏ tuyệt vọng tới mức không muốn sống nữa, sao phải vậy chứ?”

Lần này, cha của Vương Lâm không thể nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn đại ca của mình, quát: “Vương Thiên Sơn, ngươi câm miệng cho ta, năm đó trước khi cha lâm chung rõ ràng đem gia sản lưu cho ta một phần, ngươi hao hết tâm sức liên hệ thân thích cướp đi phần của ta, ta đã không thèm lên tiếng, hôm nay ngươi còn lên mặt ở nơi này châm chọc khiêu khích, ngươi tưởng Vương Thiên Thủy ta không rõ sao?”

“Còn có các ngươi, vừa rồi còn a dua nịnh hót, bây giờ lại châm chọc khiêu khích, con của ta đã thành như vậy, các ngươi còn ném đá xuống giếng, chẳng lẽ các ngươi không có một chút nhân tính nào sao?”

Vương Thiên Sơn lúc này cũng tức giận nói: “Chuyện trước kia ngươi nhắc lại làm gì, con nhà ngươi vốn là không thích hợp, ta có lòng tốt khuyên ngươi, ngươi không những không cảm tạ, ngược lại còn nổi giận với ta, hừ, thượng bất chính hạ tắc loạn, cha mà thế này, con cũng không tốt lành gì!”

Tiếng cười nhạo cùng với tiếng châm chọc rơi vào trong tai Vương Lâm vốn đang ngơ ngác đứng ở tại chỗ, như cây gai sắc bén hung hăng đâm vào trái tim hắn, hắn cố nén đau nhức do nội tâm xé rách, trầm tĩnh nhìn tất cả, nhớ kỹ diện mạo của từng thân thích.

“Ngươi! Ta liều mạng với ngươi!”

Cha của Vương Lâm vớ lấy băng ghế bên cạnh, muốn xông lên liều mạng, Tứ thúc của Vương Lâm vội vàng lao ra ngăn lại rồi thấp giọng nói: “Nhị ca, đừng kích động, người hầu trong nhà lão đại rất nhiều, coi chừng chịu thiệt, còn có ta đây, ngươi để ta.”

Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Vương Thiên Sơn, nói: “Đại ca, ta nghe không nổi nữa, ngươi nếu còn dám ở trước mặt ta nhục mạ Nhị ca, đừng trách ta không để ý tình cảm huynh đệ, Vương gia tuy lớn, nhưng mấy năm nay ta kết giao được không ít bằng hữu giang hồ, coi chừng ta nhờ họ đem nhà của ngươi thiêu rụi sạch sẽ!”

Vương Thiên Sơn ậm ừ vài câu, trong lòng đối với việc Tứ đệ kết bạn rộng khắp nơi rất là kiêng kị.

“Lão tứ, ngươi lời này không đúng rồi, con nhà lão nhị, vốn không giỏi, chúng ta nói một chút chẳng lẽ là sai sao? Đứa nhỏ này không được, còn không cho phép trưởng bối chúng ta nói sao, điều này rất không có đạo lý.”

Tam thúc tổ vai vế cao nhất, bất mãn nói.

Để lại một bình luận