Đấu Phá Thương Khung

Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ rùng mình, rồi nhíu mày: “Ở Đấu Khí đại lục, ai mà chẳng muốn trở thành luyện dược sư, nhưng đâu phải ai cũng làm được? Điều kiện hà khắc lắm mà…” Giọng hắn chợt ngưng lại, Tiêu Viêm ngẩng phắt đầu, há hốc miệng: “Ta… đủ điều kiện sao?”

Vô cùng hài lòng với vẻ mặt mừng như điên pha lẫn mong chờ của Tiêu Viêm, lão giả vuốt râu, ra vẻ suy tư rồi lại đánh giá hắn một lượt, tựa hồ có chút khó xử thở dài: “Miễn cưỡng thì coi như có tư cách, nhưng ai bảo ta nợ ngươi một cái nhân tình cơ chứ. Thôi được, coi như đền bù cho ngươi vậy…”

Liếc nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của lão giả, Tiêu Viêm ngờ rằng lão già này nói “miễn cưỡng đủ tư cách” có phần giả dối. Nhưng lúc này hắn không hỏi thêm, trong lòng vui sướng vẫn còn vài phần hoài nghi: “Cho dù ta đủ điều kiện, nhưng luyện dược sư thường được sư phụ tự tay dạy dỗ, chẳng lẽ… ngươi cũng là một luyện dược sư?”

Nhìn khuôn mặt đầy nghi hoặc của Tiêu Viêm, lão giả cười hắc hắc, ưỡn ngực, giọng nói ẩn chứa niềm kiêu hãnh: “Đương nhiên, ta chính là một luyện dược sư!”

Chớp mắt, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lão giả cũng thay đổi. Luyện dược sư à, đó là những sinh vật hiếm có đấy…

“Lão tiên sinh, xin hỏi ngài trước kia là luyện dược sư phẩm cấp mấy?” Tiêu Viêm liếm môi, giọng nói non nớt thêm phần khách khí.

Ở Đấu Khí đại lục, luyện dược sư tuy hiếm nhưng thân phận tôn quý, nên cũng có cấp bậc rõ ràng. Từ thấp đến cao, chia làm chín phẩm. Đan vương Cổ Hà, chủ nhân của Tụ Khí Tán mà Nạp Lan Yên Nhiên mang đến, là một luyện dược sư lục phẩm, có thể nói là đệ nhất luyện dược sư của Gia Mã Đế Quốc.

“Mấy phẩm à? Hắc hắc, ta nhớ không rõ nữa… Này, nhóc con, rốt cuộc ngươi có học hay không đấy?” Lắc đầu, lão giả bỗng có chút mất kiên nhẫn hỏi.

“Học, học chứ!”

Tiêu Viêm không hề do dự, vội vàng gật đầu. Luyện dược sư, cho dù là thế lực lớn như Vân Lam Tông cũng phải cung phụng như báu vật.

“Hắc hắc, chịu rồi chứ gì? Chịu rồi thì mau bái sư đi.” Lão giả khoanh chân ngồi trên một tảng đá, gian xảo cười nói.

“Còn phải bái sư sao?”

“Đồ ngốc, ngươi không bái sư còn muốn ta dốc hết lòng dạy dỗ? Nằm mơ à?” Lão giả lườm Tiêu Viêm. Rõ ràng, lão già cổ hủ này rất coi trọng mối quan hệ thầy trò.

Bất đắc dĩ, liếm môi, vì trở thành một luyện dược sư tôn quý, Tiêu Viêm đành phải cung kính hành lễ bái sư với lão giả.

Nghiêm mặt nhận lễ của Tiêu Viêm, lúc này lão giả mới hài lòng gật đầu, giọng nói cũng thêm vài phần thân thiết: “Ta tên Dược Lão, lai lịch của ta bây giờ chưa nên nói cho ngươi, tránh làm ngươi phân tâm. Ngươi chỉ cần biết, mấy cái tên gọi là Đan Vương kia… thực ra chỉ là cái rắm.”

Khóe miệng Tiêu Viêm giật giật, nhìn bộ dáng tùy tiện của lão giả, lời vừa định thốt ra lại nuốt xuống: “Lão nhân này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Đan Vương Cổ Hà danh chấn Gia Mã Đế Quốc lại chỉ là cái rắm…? Nói ra câu này, chỉ sợ sẽ bị cả Gia Mã Đế Quốc cười nhạo là kẻ điên mất.”

Hít nhẹ một hơi, áp chế sự kinh ngạc trong lòng, Tiêu Viêm chuyển ánh mắt, cười hắc hắc: “Không biết lão sư định dùng biện pháp gì giúp ta đạt đến thất đoạn Đấu Khí trong một năm?”

“Tuy ba năm nay Đấu Khí của ngươi liên tục thoái lùi, nhưng nhờ vậy mà căn cơ của ngươi vững chắc hơn người thường. Tu luyện Đấu Khí, căn cơ là quan trọng nhất! Sau này ngươi sẽ cảm nhận được, ba năm yếu đi kia mang lại cho ngươi rất nhiều lợi ích!” Nụ cười của Dược Lão chậm rãi tắt, nghiêm mặt nói.

Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, hắn thật sự không biết thực lực thoái lùi có thể mang lại lợi ích gì.

“Vậy khi nào thì dạy ta luyện dược thuật?” Tiêu Viêm đảo mắt, chuyển sự chú ý đến việc quan trọng nhất.

“Muốn trở thành luyện dược sư, cần có ngọn lửa Đấu Khí làm nền. Cho nên, trước khi học luyện dược thuật, ngươi ít nhất phải trở thành một Đấu Giả và tu luyện một môn công pháp Đấu Khí thuộc tính Hỏa!”

“Công pháp thuộc tính Hỏa à? Hắc hắc, lão sư, một khi ta đã là đệ tử của ngươi, thì ngài tặng cho ta vài quyển công pháp thuộc tính Hỏa cấp bậc Thiên giai để tu luyện chứ?” Tiêu Viêm giơ tay, cười nói.

“Đồ quỷ, ngươi cho công pháp Thiên giai là cỏ dại trên đất à? Cái miệng của ngươi dùng để làm gì vậy hả!” Nghe vậy, mặt Dược Lão co giật, dở khóc dở cười mắng.

“Lão đầu, là lão sư, không phải lão đầu!”

Bị cách xưng hô của Tiêu Viêm làm tức giận đến trợn mắt, Dược Lão không ngờ tiểu gia hỏa này vừa bái sư xong đã xưng hô như cũ.

“Hừ, một khi đã nhập môn của ta, ta tự nhiên không keo kiệt với ngươi. Công pháp Thiên giai ta không có! Nhưng ta có công pháp còn quỷ dị hơn cả công pháp Thiên giai, ngươi có muốn học không?” Hừ nhẹ một tiếng, trong mắt Dược Lão bỗng tràn đầy mưu mô.

“Còn quỷ dị hơn công pháp Thiên giai?”

Trong lòng Tiêu Viêm nhảy dựng lên, nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt đen láy âm thầm bốc lửa: “Đó là công pháp cấp bậc nào?”

“Hoàng giai sơ cấp.” Dược Lão mỉm cười, khiến khuôn mặt Tiêu Viêm nhất thời cứng đờ.

“Lão đầu, ngươi lừa ta hả?”

Một lát sau, trên đỉnh núi vang lên tiếng gào phẫn nộ của thiếu niên.

Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt tức giận đến méo cả mặt, Dược Lão đắc ý cười. Có thể khiến Tiêu Viêm, kẻ bình tĩnh như một tiểu yêu quái, tức giận đến mức này, hắn thực sự cảm thấy rất thành tựu.

“Công pháp kia có gì quỷ dị?” Trừng mắt nhìn khuôn mặt hài hước của Dược Lão, Tiêu Viêm bỗng im lặng, nhíu mày hỏi.

“Nó có thể tiến hóa!” Trầm mặc một thoáng, Dược Lão mỉm cười nói.

Đồng tử co rút lại, Tiêu Viêm không chớp mắt nhìn Dược Lão. Một lúc sau, hắn lắc đầu: “Không thể nào! Ta chưa từng nghe nói công pháp nào có thể tiến hóa!”

“Xí, ngươi biết cái gì? Đấu Khí đại lục vô cùng rộng lớn, kỳ nhân dị sự nhiều vô kể. Với một tiểu gia hỏa chưa từng rời khỏi Gia Mã Đế Quốc như ngươi, những việc không thể xảy ra nhiều như biển.” Dược Lão khinh thường châm chọc.

Tiêu Viêm nghẹn họng, nhưng lập tức không phục nói: “Chẳng lẽ ngươi đã từng nghe nói công pháp có thể tiến hóa?”

Nụ cười của Dược Lão cứng lại, một lát sau mới cười lắc đầu, nói: “Vì không có ai biết, nên nó mới thể hiện được sự độc đáo!”

“Thực sự có thể tiến hóa?” Nhìn Dược Lão, Tiêu Viêm không nhịn được lại hỏi.

“Thực sự có thể tiến hóa!” Dược Lão khẳng định gật đầu.

“Ngươi từng tu luyện nó?” Tiêu Viêm lại hỏi.

“Ách… Chưa từng.” Dược Lão cười gượng lắc đầu.

“Vậy đã có ai từng tu luyện nó chưa?”

“Ách… chưa có ai.”

Trên trán, gân xanh nổi lên, tay Tiêu Viêm nắm chặt, cố nén xúc động muốn đấm cho lão một phát, giọng nói nén giận: “Chưa ai tu luyện, vậy sao ngươi biết nó có thể tiến hóa?”

“Vì trên công pháp giới thiệu như vậy.” Dược Lão cười hề hề.

“Thực sự có loại công pháp như vậy?” Mày nhíu chặt, Tiêu Viêm ngập ngừng một lát, rồi chuyển đôi mắt đen láy, nói: “Có thể cho ta xem không?”

“Hắc hắc…” Cười quái dị nhìn lướt qua khuôn mặt tò mò của Tiêu Viêm, Dược Lão nhếch mép, bỗng đổi giọng: “Tính ra thì bây giờ ngươi xem cũng vô dụng, cứ đợi đến khi trở thành Đấu Giả, ta sẽ đưa nó cho ngươi.”

Bàn tay đưa ra của Tiêu Viêm khẽ cứng ngắc, khóe miệng giật giật, giọng nói từ kẽ răng thốt ra hai chữ: “Ngươi ngoan lắm!”

Sảng khoái cười lớn vài tiếng, Dược Lão không để ý đến ánh mắt hằn học của Tiêu Viêm, cười nói: “Nhiệm vụ hiện tại của ngươi là trong một năm tu luyện Đấu Khí đến thất đoạn.”

“Ngươi có biện pháp gì?” Tiêu Viêm mạnh mẽ áp chế lòng hiếu kỳ với công pháp thần bí kia, nghiến răng hỏi.

“Giai đoạn đầu tu luyện Đấu Khí, chủ yếu là mở rộng kinh mạch, rèn luyện thân thể, cường hóa mạch lạc, tạo nền tảng để ngưng tụ Đấu Khí sau này. Vì thân thể trong độ tuổi này yếu ớt và dễ uốn nắn nhất, nên quá trình tu luyện này phải tuần tự mà tiến, không thể nhờ ngoại lực, nếu không khi Đấu Khí trở nên mạnh mẽ, kinh mạch sẽ không chịu nổi, dẫn đến đoạn mạch mà chết!” Dược Lão nghiêm nghị nói.

Việc này Tiêu Viêm cũng hiểu. Trong ba năm hắn trở thành phế vật, phụ thân vì nóng lòng muốn hắn mạnh mẽ mà muốn quán chú Đấu Khí vào cơ thể, nhưng mỗi lần đều thất bại vào thời khắc quan trọng. Vì vậy, Tiêu Viêm rất rõ sự nguy hiểm trong đó.

Dược Lão liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, hài lòng gật đầu, cười nói: “Đối với người khác thì đúng vậy, nhưng ngươi thì khác. Nền tảng cơ thể của ngươi đã vô cùng vững chắc từ ba năm trước. Hơn nữa, trong ba năm này ngươi cũng vô cùng chăm chỉ, chưa bỏ một ngày tu luyện nào. Cho nên, về nền tảng hiện tại của ngươi, vi sư có thể không khách khí mà nói, vô cùng tốt!”

“Ngươi định dùng ngoại lực để nâng cao thực lực của ta? Ví dụ như ăn đan dược?” Mắt Tiêu Viêm sáng lên.

“Không sai biệt lắm, nhưng với kinh mạch cứng cỏi hiện tại của ngươi, ngươi không thể chịu nổi bất kỳ loại đan dược nào, kể cả Tụ Khí Tán cấp thấp nhất!” Dược Lão thản nhiên cười nói.

“Cấp thấp nhất là Tụ Khí Tán…” Ngón tay run rẩy, Tiêu Viêm có chút trắng bệch mặt. Kỳ dược ở Gia Mã Đế Quốc có thể bán với giá trên trời, lại trở thành thứ cấp thấp nhất trong miệng vị lão sư thần bí của mình. Sự khác biệt này khiến Tiêu Viêm thực sự kinh ngạc.

“Vậy ngài có biện pháp gì?” Thầm hít một hơi, Tiêu Viêm khôi phục bình tĩnh, nhíu mày thấp giọng nói.

“Ha ha, hiệu lực của đan dược quá mạnh, dễ làm tổn thương kinh mạch, nên chúng ta phải dùng phương thức ôn hòa hơn!” Dược Lão mỉm cười nói: “Ngày mai, ngươi chuẩn bị ba cây Diệp Lan Thảo càng già càng tốt, còn có hai gốc Tẩy Cốt Hoa, độ tuổi tùy ý. À, đúng rồi, còn cần một viên Ma Hạch hệ Mộc cấp một. Mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, ngươi có thể kiếm được… Có người đến, ta về nhẫn trước! Ngoài ra, đừng để ai biết sự tồn tại của ta, kể cả người ngươi thân cận nhất.” Nói xong, Dược Lão không để ý đến việc Tiêu Viêm há hốc mồm, lập tức tiến vào chiếc nhẫn đen. Chiếc nhẫn khẽ rung lên, đeo chuẩn xác vào ngón tay Tiêu Viêm.

“Ba cây Diệp Lan Thảo hoàn chỉnh màu tím? Hai gốc Tẩy Cốt Hoa? Một viên Ma Hạch hệ Mộc cấp một? Lão già kia, ngươi cho ta là vương tử hoàng thất chắc? Mấy thứ này cộng lại ít nhất cũng phải một ngàn kim tệ! Tiền tiết kiệm của ta bao năm nay cũng chỉ có bốn trăm kim tệ, vừa đủ mua một viên Ma Hạch cấp một thôi!” Tiêu Viêm trợn mắt, quát lớn vào chiếc nhẫn.

“Đó là việc của ngươi, hắc hắc, ta chỉ có trách nhiệm làm ra linh dịch ôn dưỡng thôi. Người khác muốn mua cũng không được đâu, ngươi tốn chút tiền mua nguyên liệu mà đã xót như vậy rồi à…” Giọng nói hài hước của Dược Lão vang lên trong lòng Tiêu Viêm.

“… Mẹ nó, đồ do luyện dược sư tạo ra đích thực chỉ dành cho người có tiền.” Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ. Mỗi tháng hắn nhận tiền tiêu vặt ở Tiêu gia cũng không ít, mỗi lần hai mươi kim tệ. Số tiền này đủ cho một gia đình bình thường no bụng cả năm, nhưng dùng nó để mua tài liệu như Dược Lão nói thì chẳng khác nào muối bỏ bể. Đây chính là sự khác biệt!

“Thôi đành phải đi vay người khác vậy…” Buồn bực thở dài, Tiêu Viêm chậm rãi thu lại cảm xúc, khuôn mặt hồi phục vẻ bình tĩnh trước kia, quay đầu nhìn con đường phía dưới, một thân ảnh màu tím như tinh linh đang nhẹ nhàng bước đến.

Để lại một bình luận