Khom Lưng - Chương 1
Mưa gió kéo đến đất Thục, cuồng phong bất chợt đẩy tung cửa sổ, đập mạnh vào khung gỗ, vang lên những tiếng “ầm ầm” chói tai. Nghiên mực và chặn giấy trên bàn bị gió cuốn rơi xuống đất. Trang giấy tung bay tứ phía, rơi lả tả dưới sàn, xen lẫn vài quyển tấu chương rách đôi, nằm ngổn ngang.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Trên nền đất, trong vũng máu loang lổ, bốn năm thiếu nữ vận cung trang nằm ngã nghiêng ngổn ngang. Một người trong số đó vẫn chưa tắt thở, đôi mắt mỹ lệ nửa khép nửa mở, bờ môi mấp máy yếu ớt, khóe miệng trào ra dòng máu đỏ tươi, tựa như chú cá giãy giụa sắp chết giữa dòng huyết thủy.
Họ đều là phi tử của Hậu Đế Lưu Diễm. Người trẻ nhất, Lưu Phi, mới mười ba xuân xanh, con gái Thái Thú Thiên Thủy. Nàng được Hậu Đế vội vàng nạp vào hậu cung khi lui về Trần Thương, chưa đầy nửa năm. Khi Trần Thương thất thủ, họ theo Hậu Đế chạy trốn đến Bao Thành, đất Thục.
Nhưng giờ đây, những thiếu nữ đang độ thanh xuân rực rỡ ấy đều đã bỏ mạng.
Chỉ một khắc trước, Lưu Diễm triệu họ đến, lạnh lùng nhìn thái giám cận thần Lưu Phiến ra tay sát hại từng người.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Xin tha cho thần thiếp! Phụ thân thần thiếp sẽ mang cứu binh đến hộ giá! Bệ hạ!”
Lưu Phi kêu gào, khuôn mặt còn vương nét ngây thơ dính đầy máu tươi, nước mắt tuôn trào như ngọc trai đứt dây, lăn dài trên gò má hoảng loạn. Bộ cung trang vàng nhạt trước ngực thấm đẫm máu chảy từ vết thương bên cổ, đỏ rực như vỏ quýt chói mắt.
Vừa rồi, Lưu Phiến đã chém một nhát vào cổ nàng. Có lẽ lưỡi đao giết quá nhiều người, đã cùn, hoặc nàng kịp né tránh, nên vết thương chưa trí mạng. Nàng ngã xuống sàn, đầu nghiêng sang một bên, máu từ cổ tuôn ra không ngừng. Nàng dùng cả tay chân, cố sức bò về phía trước, mong thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo, nồng nặc mùi máu và tử khí.
Phía sau nàng, một vệt máu ngoằn ngoèo kéo dài theo từng nhịp bò.
Hậu Đế Lưu Diễm, khuôn mặt tuấn tú giờ đây đờ đẫn như tượng gỗ vô hồn. Ánh mắt hắn không nhìn Lưu Phi đang quỳ xin tha thứ, mà lướt qua nàng, mờ mịt hướng về phía cửa thành xa xôi, nơi hắn chẳng thể trông thấy.
Bao Thành không giữ nổi nữa, đã bị phá.
Bên tai hắn văng vẳng tiếng hò reo rung trời của binh sĩ nước Yên khi phá thành. Chẳng bao lâu, họ sẽ tràn đến đây.
Hai năm trước, Ngụy Thiệu, thế lực quân phiệt Yên U ở phương Bắc nhà Hán, diệt Hạnh Tốn ở Lạc Dương, tự xưng hoàng đế. Từ khi Lạc Dương rơi vào tay hắn, tám chín phần mười Cửu Châu thiên hạ thuộc về hắn. Đại thế đã định, Ngụy Thiệu xưng đế ở U Châu, đặt quốc hiệu là Yên. Hậu Đế Lưu Diễm bị ép thoái lui về phía Tây.
Suốt chặng đường tây lui dài đằng đẵng, quan văn bên cạnh hắn kẻ trốn, người bỏ chạy; võ tướng hoặc chết, hoặc hàng. Khi đến Bao Thành, chỉ còn mười mấy lão thần trung thành với nhà Hán liều mình bảo vệ hắn.
Giờ đây, hai ngàn binh sĩ cuối cùng cũng đã mất.
Hắn không còn đường lui.
Máu tươi bắn tung tóe trên mặt Lưu Phiến, trông như lệ quỷ. Hắn nghiến răng, từng bước ép sát Lưu Phi đang quỳ xin tha thứ. Đến trước cửa, hắn giơ đao, từ phía sau chém xuống.
Một tiếng “phập” trầm đục vang lên. Lưu Phi thậm chí không kịp kêu, đầu nàng rũ xuống, lệch sang một bên ở góc độ quái dị. Thân thể mềm nhũn như bao tải, đổ sụp xuống sàn, không một tiếng động.
Máu nóng từ cổ phun trào, bắn tung tóe lên nửa bức tường. Tứ chi nàng lúc đầu còn co giật, rồi dần bất động. Đôi mắt ló ra từ mái tóc rối bời vẫn mở to nhìn về phía trước, ánh sáng trong mắt nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại tử khí xanh đen âm u.
“Bệ hạ, Hoàng Hậu…”
Lưu Phiến kéo lưỡi đao cùn vẫn còn rỉ máu, hướng mắt về Tiểu Kiều đang run rẩy trên giường.
Lưu Diễm chậm rãi quay người, ánh mắt vô hồn rơi trên người Tiểu Kiều. Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dần thoát khỏi vẻ đờ đẫn, ngưng tụ nỗi bi thương, luyến lưu và đau đớn khôn cùng.
Hắn bước từng bước đến bên Tiểu Kiều, dừng trước mặt nàng. Ngón tay lạnh giá dịu dàng lướt qua gò má nàng, rồi bất chợt ôm nàng thật chặt, sức mạnh như muốn nghiền nát, như muốn hòa nàng vào máu thịt mình.
“Man Man! Man Man! Gia đình nàng bị Ngụy Nghịch hãm hại, tỷ tỷ nàng cũng bị hắn phế truất mà chết. Trẫm biết nàng hận hắn thấu xương. Trẫm từng muốn báo thù cho nàng, dấy binh thảo phạt, nhưng khí số Đại Hán đã tận, trẫm bất lực xoay chuyển trời đất! Trẫm không đành lòng để nàng rơi vào tay giặc, chịu nhục. Man Man, trẫm sẽ giết nàng trước, rồi theo nàng. Kiếp sau, chúng ta sẽ lại là phu thê!”
“Bệ hạ, thiếp mười lăm tuổi gả cho ngài, ngài đối với thiếp tình sâu nghĩa nặng. Nếu bệ hạ đi, thiếp nào dám sống một mình? Thiếp nguyện theo ngài, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không rời!”
Nữ tử nhũ danh Man Man, dung nhan tuyệt mỹ tựa ngọc không tì vết, dù gương mặt giờ đây trắng bệch, nước mắt giàn giụa, ánh mắt nhìn Hậu Đế vẫn tràn đầy kiên định và quyết tuyệt.
Nàng đẩy Lưu Diễm ra, tự mình đứng dậy, khép mắt, khẽ ngẩng cằm. Áo lam tung bay trong gió, cả người như tiên tử bồng bềnh sắp hóa bay.
“A…”
Tiếng thét thê lương xé lòng của Lưu Diễm vang lên. Lưỡi kiếm lạnh băng đâm sâu vào trái tim ấm áp, mềm mại của nàng.