Tiếng Lòng Bị Nghe Lén, Cả Triều Văn Võ Cùng Ăn Dưa - Chương 2
- Trang Chủ
- Tiếng Lòng Bị Nghe Lén, Cả Triều Văn Võ Cùng Ăn Dưa
- Chương 2 - Hóa Ra Nàng Là Tống Dao Dao
Những người không bị sặc trà là bất thường!
Những người bị sặc trà mới là bình thường!
Những người bị sặc trà lập tức phản ứng trong lòng: Chúng ta không hề bị các vũ cơ mê hoặc, ngươi đừng nói lung tung!
“Dưa Dưa, ngươi xem vòng eo nhỏ nhắn như cành liễu của họ kìa, rồi nhìn những ngón tay thon dài, trắng mịn như ngọc. Oa oa oa! Vũ cơ kia quả là quá quyến rũ, thân hình ấy chắc chắn là sóng lớn cuồn cuộn…”
Tống Dao Dao cúi đầu nhìn ngực mình, thở dài.
【Túc chủ, ngươi còn nhỏ, sau này phát triển, ngươi cũng sẽ như họ thôi.】
“Chỉ mong là vậy!”
Mọi người trong đại điện không hiểu ‘sóng lớn cuồn cuộn’ là gì, nhưng qua cuộc đối thoại, không khó đoán ra ý nghĩa. Nữ nhân có thể ‘trổ mã’ ở đâu? Chẳng phải là ngực sao?
Nhiều phu nhân và tiểu thư tại đó đỏ bừng mặt. Một số người không hiểu chuyện, tò mò hỏi:
“Mặt các ngươi sao đỏ thế? Trong đại điện đông người quá, nóng à?”
Những phu nhân bị hỏi chỉ biết “ừm” một tiếng, lấp liếm cho qua.
Mọi người càng thêm tò mò về chủ nhân của tiếng lòng. Tiểu thư nhà ai lại lớn mật đến thế, lời gì cũng dám nói?
Bên này, Tống Thị Lang, Tống phu nhân và ba người con của họ nghe tiếng lòng của Tống Dao Dao, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ. Con bé đáng chết này, bình thường trong phủ, tiếng lòng tuy cũng không đứng đắn, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, muốn nói gì cũng dám thốt ra!
Trong đại điện, không ít người nghe được tiếng lòng của nàng. E rằng sau này, con bé sẽ khó mà gả đi được!
Tống Dao Dao hoàn toàn không hay biết gia đình đang lo lắng cho chung thân đại sự của mình.
Khúc vũ vừa kết thúc, Tống Dao Dao còn đang chờ xem tiết mục tiếp theo, thì nghe hoàng thượng lên tiếng:
“Chư vị ái khanh, hôm nay là Trung Thu, ngày hội đoàn viên. Chi bằng mọi người tại đây mỗi người nói một câu chúc phúc hoặc làm một bài thơ, để thêm phần náo nhiệt. Mọi người thấy thế nào?”
Nghe đề nghị này, mắt mọi người sáng rực. Tuyệt vời! Đây là cơ hội để tìm ra chủ nhân của tiếng lòng!
Hoàng thượng cũng muốn biết người đó là ai, nên mới đưa ra ý kiến này.
Lập tức, nhiều đại thần hưởng ứng:
“Đề nghị này rất hay, thần tán thành!”
“Thần đồng ý!”
……
Những người không hiểu chuyện ngơ ngác, không rõ tình huống là thế nào. Quan văn và quan võ chẳng phải luôn bất hòa sao? Sao hôm nay ý kiến lại thống nhất đến vậy?
Gia đình Tống Thị Lang càng thêm đứng ngồi không yên. Xem ra bí mật của tiểu nữ nhi sắp không giữ được nữa. Khi mọi người biết tiếng lòng vừa rồi là của con bé, Tống Dao Dao sẽ ra sao? Tống phủ sẽ đối mặt với điều gì?
Tống Dao Dao chẳng hề hay biết nỗi lo của gia đình, vẫn mải nghĩ xem lát nữa sẽ nói câu chúc phúc gì.
Đến lượt Tống Dao Dao, nàng đứng dậy, bước ra giữa đại điện, hành lễ. Khi ngẩng đầu lên, tiếng lòng lập tức vang lên:
“Dưa Dưa, hoàng thượng này trông đẹp trai quá đi chứ? Tuy tuổi tác lớn một chút, nhưng vẫn có thể thấy được lúc trẻ hẳn là anh tuấn, phong độ biết bao!”
Hoàng thượng bất giác sờ mặt mình. Gương mặt này, hồi trẻ, quả thực từng khiến không ít cô nương mê đắm.
Tống Dao Dao đưa mắt nhìn hoàng hậu:
“Còn hoàng hậu nương nương, đẹp đến nao lòng! Khuôn mặt như hoa đào đầu xuân, kiều diễm mọng nước, đôi mắt sáng tựa tinh tú, sống mũi thanh tú, đôi môi như cánh hoa tươi thắm. Thật là một tuyệt thế giai nhân! Dưa Dưa, hoàng hậu nương nương mỉm cười kìa, nụ cười ấy khiến ta cảm nhận được cả sự ấm áp của mùa xuân!”
Hoàng hậu nghe tiếng lòng tán dương, thoáng sững sờ, rồi nở nụ cười. Nụ cười ấy càng thêm phong hoa tuyệt đại.
Tống Dao Dao lại nhìn sang thái hậu:
“Đây là thái hậu nương nương sao? Sao ta cảm thấy bà ấy từ bi hiền hậu, tựa như Bồ Tát trong chùa vậy?”
Thái hậu nghe tiếng lòng, cũng ngẩn ra, rồi nở nụ cười càng thêm ôn hòa.
【Túc chủ, mọi người đang chờ ngươi nói lời chúc phúc đấy! Đừng mãi mê ngắm người, được không?】
“A, biết rồi! Chẳng phải trước khi ra khỏi nhà, mẫu thân liên tục dặn ta vào cung không được nhìn lung tung sao? Thêm nữa, vừa rồi ta chỉ mải ăn, chưa kịp nhìn kỹ hoàng thượng và mọi người trông thế nào. Giờ đứng gần thế này, ta không kìm được mà nhìn thêm vài lần. Ngươi đừng hối, ta nói lời chúc phúc đây!”
Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Tống Dao Dao vang lên trong đại điện:
“Trăng sáng vằng vặc trên cao, ánh bạc tỏa khắp muôn nơi. Nguyện cuộc đời mọi người như vầng trăng Trung Thu, viên mãn như ý, rực rỡ chói chang.”
Khi Tống Dao Dao vừa bước ra giữa đại điện và tiếng lòng vang lên, mọi người đã đoán chủ nhân tiếng lòng có thể là cô nương này. Đến khi nàng nói xong lời chúc phúc, mọi người hoàn toàn chắc chắn, vì tiếng lòng và giọng nói của nàng giống nhau như đúc.
Hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu đều chăm chú quan sát cô nương giữa đại điện. Mọi người tại đó cũng tò mò nhìn Tống Dao Dao.
Cô nương này khuôn mặt còn vương nét trẻ thơ, nhưng đã thấp thoáng dáng vẻ mỹ nhân trong tương lai. Đôi lông mày dài mảnh như núi xa mờ sương, mang cảm giác trầm tĩnh mà bí ẩn. Đôi môi hồng nhuận tựa cánh hoa, khi mỉm cười lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
Hoàng thượng nhìn cô nương dịu dàng, ít nói trước mặt, rồi nghĩ lại những tiếng lòng vừa nghe, thầm cảm thán: Bề ngoài và nội tâm của nàng sao lại khác biệt đến thế?
“Ngươi tên gì? Là con cái nhà ai? Sao trẫm chưa từng gặp ngươi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ là Tống Dao Dao, đích thứ nữ của Tống Thị Lang phủ. Trước đây thần nữ chưa từng rời phủ, hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài.”
Mọi người nghe xong, chợt hiểu ra. Với tính cách sôi nổi trong lòng như thế, nhà nào dám thả nàng ra ngoài chứ!
Thái hậu mỉm cười: “Ai gia rất thích đứa nhỏ này. Thưởng một đôi vòng tay phỉ thúy!”
Hạnh phúc đến bất ngờ, Tống Dao Dao vội quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng hậu tiếp lời: “Bản cung cũng rất thích đứa nhỏ này. Thưởng một cây trâm cài tóc đính trân châu và hồng bảo thạch!”
Tống Dao Dao lại vội quỳ tạ hoàng hậu.
Thái hậu và hoàng hậu vì nghe được tiếng lòng khen ngợi của Tống Dao Dao mà trong lòng vui vẻ, nên mới ban thưởng.
Tống Dao Dao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng mình lại được thưởng?
Trở về chỗ ngồi, nàng đưa các món ban thưởng cho mẫu thân:
“Nương, người giữ giúp con.”
Tống phu nhân nở nụ cười gượng gạo:
“Được.”
Tống Dao Dao tiếp tục trò chuyện với Dưa Dưa:
“Dưa Dưa, sao ta lại được ban thưởng nhỉ? Có phải vì ta quá đáng yêu, ai cũng thích ta không? Quả nhiên, ta chính là người quyến rũ nhất!”
【Túc chủ, ngươi có thể tự biết mình chút được không? Ngươi chỉ là một đứa trẻ, không nhìn mặt, chỉ nhìn thân hình thôi cũng chẳng phân biệt được ngực với lưng ngươi đâu!】
“Dưa Dưa, ngươi đúng là cái hệ thống rác rưởi…”